Bí Thư Trùng Sinh

Chương 458 :

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Tiết Diệu Tiến khép miệng, hai mắt cũng nhắm lại giống như đang ngủ. Thư ký trưởng Lý Hạc Dương lại ngồi yên không một tiếng động để chờ đợi.



- Tút tút tút...



Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tiết Diệu Tiến thấy đó là một dãy số lạ, hắn cầm lên nghe:



- Alo!



- Bí thư Tiết, tôi là Nhâm Xương Bình, bây giờ anh có rảnh không? Có chuyện tôi cần báo cáo với anh.



Nhâm Xương Bình ở đầu dây bên kia dùng giọng cực kỳ cẩn thận nói.



- Vậy thì anh đến đi.



Tiết Diệu Tiến nói xong thì trực tiếp cắt điện thoại.



- Thư ký trưởng Lý, vị phó chủ tịch thường vụ của thành phố chúng ta đã làm cho chủ tịch Nhâm phải chạy loạn cả lên rồi.



Tiết Diệu Tiến lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một gói thuốc, sau khi ném cho Lý Hạc Dương một điếu thì dùng giọng âm trầm nói.



Lý Hạc Dương khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của lãnh đạo.



...



Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, khi vừa uống được vài hớp nước thì Lưu Nham Phú gõ cửa đi vào. Lưu Nham Phú cười nói:



- Chủ tịch Vương, lúc này anh rõ ràng là đánh thắng trận lớn, anh không thấy rõ gương mặt của chủ tịch Nhâm khi đồng ý với phương án của anh sao? Thật sự rất ngoạn mục.



Trước đó Lưu Nham Phú có chút bất hòa với Nhâm Xương Bình, thế cho nên lúc này hắn nói đến chủ tịch Nhâm Xương Bình thì có chút hả hê, không thèm nể mặt lãnh đạo khối chính quyền thành phố. Vương Tử Quân cùng ngồi xuống ghế sa lông với Lưu Nham Phú, sau đó hắn khẽ nói:



- Chủ tịch Lưu, lời này cũng không thể nói lung tung, chủ tịch Nhâm là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố, suy xét sự việc gì cũng rất thấu đáo hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa cuối cùng không phải chủ tịch Nhâm đã lên tiếng đồng ý với phương án cải tạo khu dân cư Bằng Hộ của chúng ta sao?



- Chủ tịch Nhâm nếu muốn tiếp tục bảo trì uy tín của mình ở trong các thành viên ban ngành khối chính quyền thành phố, như vậy không thể không đồng ý. Dù đa số mọi người đều biết chủ tịch Nhâm không khống chế được tiết tấu của hội nghị văn phòng chủ tịch, thế nhưng chủ tịch Nhâm cũng không bỏ lỡ cơ hội cuối cùng, không đánh mất uy tín của mình.



Vương Tử Quân thấy Lưu Nham Phú nói như vậy thì biết rõ dù có khuyên nữa cũng sẽ bị nói là làm kiêu. Người muốn ẩn dật cũng không phải dễ, nếu anh không làm tốt công tác hòa mình vào mọi người, sợ rằng sẽ rơi vào tình huống lên cao cô đơn lạnh lẽo. Nếu nói một cách dễ hiểu thì bây giờ người ta đến tìm anh nói về vài vấn đề, anh là người nghe nếu cứ không thèm quan tâm, dần dà sẽ mất duyên, điều này tuyệt đối là húy kị trong quan trường.



Vương Tử Quân là một người có kinh nghiệm trà trộn quan trường, tất nhiên hắn sẽ hiểu. Dù hắn thật sự không muốn phụ họa theo những lời của Lưu Nham Phú, cũng thật sự không muốn khuyên, chỉ khẽ cười mà thôi. Lưu Nham Phú lại cùng nói chuyện phiếm thêm vài câu với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng có chút lo lắng nói:



- Chủ tịch Vương, tuy chúng ta đã thắng ở hội nghị văn phòng chủ tịch, thế nhưng tôi cảm thấy Lý Khang Lộ sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Sau đó chúng ta còn phải thông qua phương án ở hội nghị thường ủy, chỉ sợ đến lúc đó lại sinh ra thiêu thân.



Lưu Nham Phú đã càng ngày càng dựa vào Vương Tử Quân, lúc lơ đãng luôn nói ra chữ "chúng ta", biêt đâu hắn đang dùng thái độ này để biểu hiện chính mình đang đứng cùng chiến tuyến với Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân cũng tỏ vẻ hoan nghênh thái độ của của Lưu Nham Phú, dù là ai cũng cần có người đứng bên cạnh reo hò hỗ trợ.


- Chủ tịch Nhâm, thị ủy muốn cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, tôi thật lòng muốn giúp đỡ. Lúc này khu dân cư Bằng Hộ đã bắt buộc phải cải tạo lại, nơi này là trung tâm thành phố, phải là một hạt minh châu của thành phố chúng ta mới đúng, nhưng trước nay nó lại bôi đen vẻ mặt của thành phố. Tôi cảm thấy chúng ta nên xây dựng nơi đó một khách sạn năm sao, điều này rất có lợi cho thành phố Đông Bộ, vì nó sẽ là một kiến trúc hình tượng...



Nhâm Xương Bình cười cười mà không mở miệng, trước khi tham gia bữa tiệc này thì hắn đã nghĩ đến phương diện này. Đỗ Gia Hào sẽ tuyệt đối nhắc đến chuyện này, thế cho nên hắn cũng nghĩ kỹ đối sách với Đỗ Gia Hào.



- Giám đốc Đỗ nói rất đúng, nếu như xây dựng một khách sạn năm sao thì thật sự là có nhiều lợi ích, vừa đẩy mạnh phát triển kinh tế vừa là công trình hình tượng của thành phố Đông Bộ



- Chủ tịch Nhâm có vài người có tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết suy nghĩ miên man, anh là chủ tịch thành phố cũng không nên để cho bọn họ làm loạn được.



Lý Khang Lộ mặc một thân tây trang, cũng không biết hắn đi đến sau lưng hai người Nhâm Xương Bình và Đỗ Gia Hào từ khi nào, bây giờ chợt dùng giọng chờ mong nói với Nhâm Xương Bình.



Tất nhiên Nhâm Xương Bình hiểu ý của Lý Khang Lộ, hắn cười cười nói:



- Khang Lộ, tôi cũng giúp đỡ phương án xây khách sạn năm sao, thế nhưng anh cũng thấy rõ tình huống hôm nay rồi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi.



- Chủ tịch Nhâm, tôi hiểu điều khó xử của anh, tôi cũng không ngờ Vương Tử Quân có thể có lực lượng mạnh như vậy ở trong khối chính quyền thành phố. Nhưng sự việc này còn chưa đến lúc cuối cùng, vì bí thư Tiết và hội nghị thường ủy còn chưa thông qua.



Lý Khang Lộ nâng ly rượu lên nói bằng giọng tiêu sái.



Nhâm Xương Bình nhìn vẻ mặt kiêu ngạo bừa bãi không coi ai ra gì của Lý Khang Lộ, hắn chợt có chút bực mình. Thầm nghĩ, con bà nó an không phải là thường ủy thị ủy, nhưng nói đến hội nghị thường ủy giống như cuộc họp nội bộ nhà anh, đúng là quá tự mãn, coi mình là đại nhân vật sao?



Đối mặt với một quan viên chính quyền, dù anh có là người tám mặt lung linh thế nào thì cũng phải hót như khướu. Chỉ cần anh cố gắng nịnh hót, đối phương là một người nghe, ít nhiều gì trong lòng cũng sinh ra cảm giác thoải mái. Nhâm Xương Bình tuy là chủ tịch thành phố thế nhưng điều này cũng không ngoại lệ, khi thấy Đỗ Gia Hào liên tục nói lời nịnh hót thì cảm thấy cực kỳ vui sướng. Thật ra thì một lãnh đạo đứng đầu ban ngành chỉ cần lắc đầu, vỗ tay hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến cũng có người cố gắng chạy đi xử lý.



Thử nghĩ mà xem, nếu không phải ông đây tọa trấn chỉ huy thì các hạng mục trong thành phố có hoàn thành được không?



Dù trong lòng cực kỳ hèn mọn nhưng ngoài miệng thì Nhâm Xương Bình lại cười phụ họa nói:



- Đúng vậy, những năm nay thành phố Đông Bộ phát triển và chuyển biến theo từng ngày, lấy được những thành tích rất rõ ràng. Nhưng quan trọng nhất chính là sự cầm lái tài tình của bí thư Tiết, khối chính quyền chúng tôi chỉ cho ra ý kiến sơ bộ mà thôi, áp dụng cụ thể thế nào thì phải do bí thư Tiết quyết định.



- Chủ tịch Nhâm, ngài nói rất hay, chúng ta cùng cạn chén. Mong sao phó chủ tịch thường vụ nhận được bài học tiếp theo sẽ trở nên trưởng thành hơn.



Lý Khang Lộ nâng ly rượu trong tay lên rồi cười lớn nói.



Nhóm người Tiết Nhất Phàm, Đỗ Gia Hào cũng nâng ly rượu lên, cả đám tỏ ra cực kỳ tự đắc. Đối với bọn họ, nếu phương án của Vương Tử Quân không được bí thư Tiết lên tiếng giúp đỡ, như vậy chỉ có thể rơi vào tình cảnh đầu rơi máu chảy mà thôi.



Nhâm Xương Bình tươi cười nâng ly rượu, hắn đã bàn luận qua với Tiết Diệu Tiến, thế cho nên biết rõ tính toán của bí thư Tiết. Tất nhiên lúc này hắn cũng biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng.



Lý Khang Lộ là loại người ăn cơm chùa, dù nhìn qua có chút chán ghét, nhưng dạy cho Vương Tử Quân kia một bài học cũng làm cho lòng người sinh ra cảm giác vui sướng. Đừng quên hai người Lý Khang Lộ và Vương Tử Quân càng níu kéo nhau thì Nhâm Xương Bình mới là người có lợi nhất.



- Cốp!



Vài chiếc ly khẽ đụng vào nhau giống như lóe sáng dưới ánh đèn.