Bí Thư Trùng Sinh

Chương 498 : Vợ người có thế nào cũng không bằng vợ mình

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Nhâm Xương Bình cười ha hả nói:



- Giám đốc Tề, tôi chỉ nói cho hay mà thôi, cũng thật sự không thể nào đảm đương được những lời thừa nhận của ngài. Nói trắng ra thì chuyện này người phải xuất lực nhiều nhất là giám đốc Tề, ly rượu này cũng để cho tôi kính mời giám đốc Tề thì hay hơn.



Đỗ Gia Hào nghe hai người Nhâm Xương Bình và Tề Vi Vi nói chuyện với nhau, ánh mắt liên tục chớp động. Khi thấy hai người mời rượu nhau thì hắn cười ha hả nói:



- Bí thư Nhâm, Tiểu Vi, hai người mời qua mời lại không phải đang dần làm nhau trở nên xa lạ sao? Không bằng chúng ta cùng nâng ly, chúc cho nhân dân huyện Đằng Nhạc của Vi Vi có thể tìm ra một hướng đi đúng đắn.



Ba ly rượu cụng vào nhau dưới lời đề nghị của Đỗ Gia Hào, lúc này Đỗ Gia Hào nhìn ánh sáng kỳ dị lóe ra bên dưới ly rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



Một chiếc xe Audi màu đen dừng lại ở khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Vương Tử Quân từ trong xe đi ra. Đúng lúc này lại có một chiếc Audi chạy đến, khi Vương Tử Quân bước ra khỏi xe thì Đổng Quốc Khánh cũng đi ra khỏi xe.



Vương Tử Quân thấy Đổng Quốc Khánh thì trong lòng bùng lên cảm giác kinh ngạc, nhưng hắn che giấu biểu cảm của mình rất tốt, cũng không bao giờ biểu hiện ra ngoài mặt. Trong những ngày Đổng Quốc Khánh ở lại thành phố Đông Bộ, Vương Tử Quân cũng không tiếp xúc nhiều với người này, nhưng bây giờ hắn không thể không tiến lên chào hỏi đối phương.



Trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, Vương Tử Quân đi về phía Đổng Quốc Khánh. Lúc này Đổng Quốc Khánh giống như cũng vừa phát hiện ra Vương Tử Quân, hắn cũng mỉm cười vươn tay ra với Vương Tử Quân.



- Chào trưởng phòng Đổng.



Khoảnh khắc khi Vương Tử Quân bắt tay Đổng Quốc Khánh, hắn mỉm cười dùng giọng ân cần chào hỏi lãnh đạo.



- Chào chủ tịch Tử Quân.



Đổng Quốc Khánh bắt tay Vương Tử Quân không lạnh không nóng, sau đó hắn cười nói:



- Những ngày này có lẽ chủ tịch Tử Quân sẽ khá là mệt mỏi đấy. Điều tra một trăm ngàn héc ta táo cũng không được phép làm qua loa, tổ công tác chúng tôi thật sự chờ mong kết quả điều tra của chủ tịch Vương.



Vương Tử Quân cười cười, cũng không tiếp nhận lời nói của Đổng Quốc Khánh. Mà Đổng Quốc Khánh giống như cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Vương Tử Quân, hắn nói tiếp:



- Chủ tịch Vương, một trăm ngàn héc ta táo năm xưa là động lực kéo huyện Đằng Nhạc và thậm chí là cả thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế. Nhưng lúc này thời đại đã thay đổi, chúng ta cũng không thể nào ngủ ngon mãi trong sổ ghi chép, chúng ta phải liên tục cải tiến không được dừng bước, tất cả phải coi kinh tế là trọng điểm.



Vương Tử Quân khẽ buông tay Đổng Quốc Khánh, sau đó trầm giọng nói:



- Trưởng phòng Đổng yên tâm, tôi biết rõ nên làm gì ở sự kiện này.



- Vậy thì tốt rồi, chúng tôi chờ tin tốt lành từ chủ tịch Vương.



Đổng Quốc Khánh đã biểu đạt mục đích của mình, lúc này hắn cũng không nói thêm điều gì, hai người vừa nói vừa đi vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố.



Khi đến góc hành lang thì Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh chia tay. Vương Tử Quân nhìn Đổng Quốc Khánh chậm rãi bỏ đi mà trong đầu sinh ra vài ý nghĩ khác thường. Hắn căn cứ vào lời nói của Đổng Quốc Khánh mà phát hiện được vài vấn đề, lúc này hắn sở dĩ đụng phải Đổng Quốc Khánh cũng không phải gặp mặt ngẫu nhiên, rõ ràng là Đổng Quốc Khánh chờ mình.



Vương Tử Quân vừa nghĩ lại những lời của Đổng Quốc Khánh vừa chậm rãi đi đến phòng làm việc của mình. Khi hắn đi về phòng, lúc này Đổng Quốc Khánh cũng đã đi vào phòng, lúc này hai chân mày cũng nhíu lại thật chặt.



Một ly trà nóng đặt trên bàn nhưng lúc này căn bản Đổng Quốc Khánh không có tâm tư uống trà.



Đổng Quốc Khánh lại quay về thành phố Đông Bộ, lần này hắn cảm thấy tất cả công tác của mình tiến triển rất thuận lợi. Dù chính mình không tham dự vào nhiều sự vụ, thế nhưng thành phố Đông Bộ nằm dưới sự lèo lái chủ đạo của mình cũng xem như thông thoáng và bình thản.



Đổng Quốc Khánh trở thành phó phòng thường vụ phòng tổ chức đã nhiều năm, những lúc rảnh rỗi hắn thích cân nhắc về người khác. Trong thành phố Đông Bộ, hắn cảm thấy dù là Tiết Diệu Tiến hay Nhâm Xương Bình đều là người mà hắn có thể xem xét được vài phần, nhưng phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân thì lại khác hẳn, người này luôn đưa hắn đi vào trong sương mù, thật sự nhìn không thấu.



- Nếu có thể chuyển người này đến một thành phố khác, như vậy sẽ là một chuyện tốt cho thành phố Đông Bộ.



Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân vừa rồi cất bước về phòng mà không nhịn được phải khẽ lẩm bẩm.



Nhưng Đổng Quốc Khánh cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi, hắn nhìn qua thì uy phong lẫm liệt, là người đại biểu cho tỉnh ủy đến thành phố Đông Bộ. Hắn dựa theo vị trí của mình và mối quan hệ với trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, hầu như hắn là người gây ra áp lực cực lớn cho ban ngành thành phố Đông Bộ, thậm chí Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy cũng là nhờ một phần công lao của hắn.



Nhưng sự việc liên quan đến Vương Tử Quân đã là một đả kích không nhỏ với hắn. Sau nhiều lần Nhâm Xương Bình phải nuốt quả đắng, Nhâm Xương Bình đã có ý nghĩ muốn điều Vương Tử Quân rời khỏi thành phố Đông Bộ. Nhưng ý nghĩ này dù là rất hay thế nhưng kết quả lại vẫn là Vương Tử Quân giữ vững chức phó chủ tịch thường vụ, chính hắn lại nhận được một lời cảnh báo, mà lời cảnh báo như vậy đến từ Hứa Tiền Giang.



- Trưởng phòng Đổng, chủ tịch Nhâm đến!



Nhân viên công tác Tiểu Liêu thuộc văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy là người cùng đi với Đổng Quốc Khánh xuống thành phố Đông Bộ, lúc này hắn khẽ đi vào phòng nói với Đổng Quốc Khánh.



Đổng Quốc Khánh chợt kinh hoảng, sau đó lại rơi vào trầm tư. Hắn cản bản không biết Tiểu Liêu đi vào, nhưng một cán bộ có kinh nghiệm công tác lâu năm như hắn cũng nhanh chóng ổn định lại tâm thần và biểu hiện của mình.
La Định Lôi chợt cau mày, tuy hắn không quá đồng ý với sách lược của Lý Ổn Trung, thế nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một vị chủ tịch huyện, chỉ là lãnh đạo hạng hai trong huyện, chưa đến thời điểm cực kỳ bất đắc dĩ thì hắn sẽ tuyệt đối không đứng ra phản đối ý kiến của bí thư.



- Bí thư Lý, chúng tôi đã chuẩn bị xong, ngài cứ giữ chặt tâm tư, chủ tịch Vương sẽ không thể nào nghe được những lời bất lợi với sự phát triển của huyện Đằng Nhạc chúng ta.



Đặng Văn Bằng lại nói thêm một câu.



Đặng Văn Bằng và Lý Ổn Trung có quan hệ rất tốt, khi Tiết Diệu Tiến đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy Đằng Nhạc, Đặng Văn Bằng là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, có chút quan hệ với Tiết Diệu Tiến. Cũng nhờ vào điều này mà ngoài bí thư Lý Ổn Trung thì hắn thật sự không chịu phục bất kỳ kẻ nào ở trong huyện Đằng Nhạc, đặc biệt là càng khó chịu với La Định Lôi.



Vì sao Đặng Văn Bằng lại có thái độ như vậy? La Định Lôi tất nhiên sẽ biết rõ ràng, là vì chính mình có thể trở thành chủ tịch huyện Đằng Nhạc. Đặng Văn Bằng cảm thấy vị trí đó nên thuộc về mình, thế cho nên coi La Định Lôi giống như kẻ chiếm chỗ của mình.



- Vậy thì tốt rồi.



Lý Ổn Trung khẽ gật đầu, sau đó hắn giống như nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ vẫy tay với người khác, tỏ ý tập trung mọi người lại bên cạnh mình. Lý Ổn Trung là một người cực kỳ có uy tín trong huyện Đằng Nhạc, khi hắn ngoắc tay, vì vị thường ủy vốn không dựa vào hắn cũng phải nhanh chóng đi đến.



- Các đồng chí, tôi đã vài lần nhắc về tính quan trọng của sự kiện điều tra lần này, tôi muốn nhấn mạnh thêm một điều, đó chính là hôm nay phải làm sao cho chủ tịch Vương thật sự thỏa mãn. Chủ tịch Vương là một vị lãnh đạo cực kỳ quan trọng trong thành phố Đông Bộ chúng ta, là người có quyền lên tiếng rất cao ở phương diện huyện Đằng Nhạc chúng ta có thể bảo tồn một trăm ngàn héc ta táo hay không. Vì vậy lần này tiếp đãi chủ tịch Vương, tôi yêu cầu mọi người đề cao giống như tiếp đãi bí thư Tiết, ai cũng phải đề cao tinh thần, không để bất kỳ sai sót nào phát sinh.



Lý Ổn Trung tuy không nói quá lớn nhưng một câu tiếp đãi như với bí thư Tiết lại làm cho nhiều người lắp bắp sợ hãi. Dù sao khi chủ tịch Nhâm Xương Bình xuống huyện Đằng Nhạc kiểm tra giám sát thì một người là bí thư huyện ủy như Lý Ổn Trung cũng chưa từng huy động nhân lực như lúc này, bây giờ dù Vương Tử Quân xuống điều tra một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc, cũng chưa đến mức biến thành nhiệm vụ chính trị cao như vậy chứ?



Tiết Diệu Tiến chính là bí thư thị ủy đi ra từ vị trí bí thư huyện ủy huyện Đằng Nhạc, là người có địa vị đặc thù ở trong huyện Đằng Nhạc. Trong một bữa tiệc rượu bí thư Lý Ổn Trung từng nói một câu như thế này: Huyện Đằng Nhạc chính là căn cứ địa của bí thư Tiết.



Lý Ổn Trung vừa tập trung các vị thường ủy huyện ủy lại để nhắc nhở được chưa lâu thì chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trần Trường Nhạc lại đi đến báo cáo, nói rằng ba phút sau xe của chủ tịch Vương sẽ đi đến vùng giáp ranh.



Lý Ổn Trung khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, sau đó hắn cất bước đi về phía vùng giáp ranh. Đám thường ủy huyện ủy cũng đã rất quen thuộc trình tự như thế này, bọn họ cũng theo sát sau lưng Lý Ổn Trung và La Định Lôi cùng đứng thành hàng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại ở địa phận của huyện Đằng Nhạc, cửa xe mở ra, Vương Tử Quân bước xuống với nụ cười và tư thái cực kỳ phong độ, sau đó bắt tay với Lý Ổn Trung đáng tiến lên chào đón.



- Hoan nghênh lãnh đạo đến huyện Đằng Nhạc kiểm tra chỉ đạo công tác.



Lý Ổn Trung dùng hai tay bắt chặt tay của Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.



Vương Tử Quân cười cười nói:



- Bí thư Lý, các anh khổ cực rồi.



Vương Tử Quân nói rồi lại bắt tay với La Định Lôi sau lưng Lý Ổn Trung. La Định Lôi cũng nói lời hoan nghênh Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân cũng không lên tiếng, chỉ là bàn tay có hơi dùng sức, mà một hành vi nhỏ như vậy lại làm cho tâm tình La Định Lôi như nở hoa.



Chủ tịch Vương như vậy thật sự làm cho La Định Lôi cảm thấy vui sướng, tuy hắn biết rõ nó không hoàn toàn đại biểu cho cái gì, thế nhưng tối thiểu thì mình cũng có chút địa vị trong mắt lãnh đạo.



Sau khi cười cười với các vị thường ủy khác, Vương Tử Quân đi về phía chiếc xe ba mươi chỗ. Dù sao đây cũng là vùng giáp ranh, không phải địa phương nói chuyện. Khi lên xe thì Vương Tử Quân cũng mời Lý Ổn Trung và La Định Lôi lên xe của mình.



- Chủ tịch Vương, đây là một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc chúng tôi. Vườn trái cây này được trồng từ mười năm trước, không những là sản nghiệp tăng thu nhập và giúp nông dân làm giàu, còn tạo ra danh tiếng cho huyện Đằng Nhạc chúng tôi.



Sau khi làm công tác báo cáo đơn giản cho Vương Tử Quân, Lý Ổn Trung chỉ vào những vườn táo ven đường rồi dùng giọng cực kỳ chú ý giới thiệu cho Vương Tử Quân.



- Sản lượng táo cũng thật sự không thấp, những năm gần đây huyện lại tổ chức cho nhân viên kỹ thuật xuống thôn xóm, đến trú trong các vườn táo, thực hành phân vùng trách nhiệm, triệt để xử lý các vấn đề khó khăn của nông dân, thế cho nên nhận được hiệu quả rất rõ ràng. Bây giờ tình huống của cây táo thật sự rất tốt, bước tiếp theo chúng tôi sẽ tiến cử giống táo tiên tiến, loại thải những giống thường, bảo bảo sẽ gia tăng sản lượng và thu nhập cho nhân dân.



Lý Ổn Trung rõ ràng đã bỏ ra khá nhiều công sức trên phương diên báo cáo với Vương Tử Quân. Hắn nói ra một loạt số liệu, thậm chí lúc này trong huyện có bao nhiêu gốc táo cũng được hắn nói ra rất rõ ràng.



La Định Lôi dù là ngồi trên xe cùng Lý Ổn Trung nhưng thật sự không biết phải nói làm sao. Khi Lý Ổn Trung báo cáo thì hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, quan sát phản ứng của vị phó chủ tịch thường vụ trẻ tuổi kia.



La Định Lôi thấy Vương Tử Quân không nói nhiều nhưng mỗi câu nói ra sẽ đều đặt trên những điểm cực kỳ quan trọng. Có thể căn cứ vào những câu hỏi của chủ tịch Vương vào lúc này để biết được vài vấn đề, đó là chủ tịch Vương không phải không biết gì về vấn đề cây táo ở huyện Đằng Nhạc.



Xem ra lần này muốn thoải mái vượt qua kiểm tra với chủ tịch Vương cũng có chút khó khăn.



La Định Lôi biết rõ Vương Tử Quân sẽ dẫn theo đội ngũ xuống huyện Đằng Nhạc để kiểm tra, hắn thật sự cảm thấy khó thể ứng phó, bây giờ nhìn vẻ mặt của chủ tịch Vương thì hắn càng khẳng định điều này.



La Định Lôi có thể ý thức được vấn đề thì Lý Ổn Trung cũng nhìn ra được. Dù hắn lúc này vẫn đang chậm rãi lên tiếng với lãnh đạo, vẫn báo cáo đâu ra đấy, thế nhưng trong lòng đã có vài phần e dè. Vương Tử Quân nói không nhiều nhưng tất cả đều đặt trên những vấn đề quan trọng, điều này làm cho hắn có chút không kịp chuẩn bị, trên trán vã ra một tầng mồ hôi, trong lòng vốn còn có nhiều thứ cần báo cáo, thế nhưng lúc này lại bị hắn bỏ qua.



Cũng may Lý Ổn Trung là một lão cơ quan nhiều kinh nghiệm, cũng có thể ứng phó với tình cảnh thế này. Dù hắn cảm thấy khó thể mở miệng, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải gắng gượng cho qua.