Bí Thư Trùng Sinh
Chương 505 : Lửa có thể cháy tràn lan trên đồng cỏ
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Những chỗ không bình thường? Ôi, chủ tịch Vương của tôi, những lời này mà cậu cũng nói ra cho được. Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng hòng chạy thoát, lần này tôi phải dùng dao mổ trâu để xẻ thịt chủ tịch Vương. Thành phố Sơn Viên gần đây có mở một nhà hàng Pháp, nghe nói mùi vị rất ngon, hoàn cảnh thanh nhã, tôi còn chưa đượ đến thưởng thức, cậu ước lượng xem có đủ tiền mời tôi một bữa không?
Quách Tiên Vi nói xong thì đột nhiên đổi giọng, hắn trầm thấp và nghiêm túc lên tiếng:
- Tử Quân, vừa rồi tôi nghe trưởng phòng Hứa nói bí thư Tiết Diệu Tiến đề cử anh là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, tin tức của Quách Tiên Vi thật sự đến quá mức đột nhiên, dù thế nào thì hắn cũng không ngờ bí thư Tiết Diệu Tiến sẽ đề cử mình là nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Tuy Tiết Diệu Tiến sắp lui ra, hơn nữa còn có sai lầm ở sự kiện Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm, thế nhưng điều này cũng không thể chối bỏ công tác của hắn được.
Bây giờ Tiết Diệu Tiến vẫn là bí thư thị ủy Đông Bộ, hắn đề cử thì tỉnh ủy cũng phải xem xét tường tận.
Vương Tử Quân cũng không nghĩ đến tình huống mình là chủ tịch thành phố, thế nhưng hắn cảm thấy mình căn bản rất thiếu lý lịch. Hắn tự tin mình có đủ thông minh và tài cán, cũng có đủ biểu hiện, nhưng muốn tiên lên chỉ dựa vào những thứ kia là chưa đủ, còn phải có kỳ ngộ.
Thời điểm này là khá tốt, nếu nói về văn bằng thì Vương Tử Quân đủ điều kiện; nói về trẻ hóa cán bộ lãnh đạo thì hắn càng vượt qua; nhưng một vị lãnh đạo được tạo lên từ hai con đường: Một là chính mình cố gắng để được đề bạt, hai là được người ta "đẩy" lên.
Vương Tử Quân xem như là một cán bộ phát triển mạnh mẽ ở thành phố Đông Bộ, nhưng cảnh tượng tuyệt vời của hắn vào lúc này cũng chỉ là biểu hiện bề ngoài, dù thế nào thì vị trí đứng đầu khối chính quyền và cấp phó thủ hạ có chênh lệch không nhỏ, là một cái hố sâu khó vượt qua. Đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến tình huống nhiề khi hắn không e ngại Nhâm Xương Bình, thế nhưng cũng chỉ có thể bị động tiếp chiêu mà thôi.
Sau nhiều lần tranh chấp tất nhiên Vương Tử Quân sẽ cực kỳ tha thiết chờ mong với vị trí lãnh đạo khối chính quyền thành phố Đông Bộ, hắn muốn trở thành lãnh đạo để thúc đẩy thành phố Đông Bộ vận hành theo quỹ đạo tốt đẹp như huyện Lô Bắc năm xưa. Hắn cũng không muốn mình là một cán bộ cấp phó, nhìn thì rất đẹp đẽ nhưng làm gì cũng bị cản tay, chỉ có thể bị động ứng phó mà ăn căn bản không có chút chủ động.
- Anh Quách, anh lại trêu đùa tôi rồi.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế xúc động trong lòng, trong giọng nói có thêm vài phần ngưng trọng.
- Tất nhiên là sự thật, tôi muốn chọc cậu cũng sẽ không lấy chuyện này ra để đùa giỡn.
Quách Tiên Vi giống như cảm nhận được sự trịnh trọng của Vương Tử Quân, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc:
- Tử Quân, tôi thật sự bội phục cậu, lời này cũng không phải là tôi khen cậu, ngay cả trưởng phòng cũng khen ngợi cậu. Tiết Diệu Tiến là cán bộ lãnh đạo nổi danh kiêu ngạo trong tỉnh, có thể để anh ấy nói ra vài lời đề cử thì thật sự không dễ dàng chút nào.
Tiết Diệu Tiến lên tiếng khích lệ, hơn nữa còn đề cử mình với lãnh đạo tỉnh ủy, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác được sủng ái mà kinh hoàng, thật sự khó thể tin. Trong đầu hắn không khỏi xuất hiện tình huống hôm nay Tiết Diệu Tiến tìm mình nói chuyện, khi đó mình cảm thấy cực kỳ khó hiểu, bây giờ hắn xem như đã hiểu rõ.
- Tử Quân, dù có lời đề cử của bí thư Tiết Diệu Tiến làm cơ sở, thế nhưng điều này cũng không thể khẳng định cậu có thể tiến lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Cậu còn khiếm khuyết thời gian tại nhiệm, hơn nữa trên phương diện đề cử nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ thì lời nói của bí thư Tiết Diệu Tiến cũng căn bản khó so sánh với ý kiến của Đổng Quốc Khánh.
- Anh Quách, cám ơn anh đã chỉ điểm.
Vương Tử Quân mỉm cười nói lời cảm tạ với Quách Tiên Vi.
- À, lúc này vấn đề điều chỉnh ban ngành thành phố Đông Bộ đã giống như mũi tên lao đi với tốc độ cao, nếu để quá thời hạn sẽ không hay, vì vậy cậu nên nắm chắc thời gian.
Quách Tiên Vi chúc Vương Tử Quân thêm vài câu rồi cúp điện thoại. Hắn là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn có thể hiểu tâm tư của Vương Tử Quân vào lúc này, vì thế sau khi thông báo cho Vương Tử Quân thì cũng không muốn tiếp tục quấy rầy.
Vương Tử Quân ngồi xuống bàn làm việc của mình, nếu không có cuộc điện thoại của Quách Tiên Vi thì hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều về vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Nhưng con người là vậy, bình thường giống như một bó củi khô, không ai tác động thì không có vấn đề, nếu có một đốm lửa bùng lên sẽ nhanh chóng bùng cháy, cú điện thoại của Quách Tiên Vi có thể nói là một ngọn lửa làm mồi như vậy.
"Mình nhất định phải kéo vị trí chủ tịch thành phố vào trong tay!"
Vương Tử Quân có tính toán như vậy và bắt đầu tính toán tài nguyên trong tay mình. Lời đề cử của bí thư Tiết Diệu Tiến là cực kỳ quan trọng với mình, có được lời đề cử của vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi cương vị, ít nhất Vương Tử Quân cũng có thể đứng ngang hàng với nhân tuyển Phạm Bằng Phi của Đổng Quốc Khánh.
Người có quyền quyết định lớn nhất trong sự kiện lần này chính là bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân, nếu có được sự giúp đỡ của bí thư Nhiếp, như vậy đã thành công được một nửa. Còn các vị lãnh đạo tỉnh ủy khác thì sao? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên hình ảnh của các vị thường ủy còn lại.
Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy còn lại, Hào Nhất Phong là lãnh đạo thứ hai của tỉnh ủy, rõ ràng là một người có độ nặng tuyệt đối đứng sau Nhiếp Hạ Quân. Vì sự kiện liên quan đến Dương Quân Tài, Vương Tử Quân tuyệt đối có lý do để tin, Hào Nhất Phong chắc chắn sẽ không cho mình chút trợ giúp nào.
- Tề Chính Hồng, La Nhân Uy, Lưu Truyền Thụy.
Vương Tử Quân khẽ vung bút lên bản thảo, một loạt cái tên xuất hiện trên mặt giấy.
Nhiếp Hạ Quân là bí thư tỉnh ủy, có thể nói là ngày nào cung cực kỳ bận rộn, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ cần phải xử lý. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, lão vẫn quyết định bỏ ra vài phút để gặp Vương Tử Quân.
Nhiếp Hạ Quân trước nay rất chú ý đến tình huống của Vương Tử Quân ở thành phố Đông Bộ. Lão dù chưa từng mở miệng hỏi về tình hình công tác của Vương Tử Quân nhưng lại giống như thấy rõ tất cả.
Nhiếp Hạ Quân dù có chút giật mình với tình huống Vương Tử Quân có thể đứng vững bàn chân ở thành phố Đông Bộ trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lão nghĩ lại và cảm thấy nó hợp tình hợp lý. Nếu Vương Tử Quân không có chút tài năng thì cũng không thể nào đẩy được một Dương Quân Tài có hậu trường cứng nhắc ra khỏi tỉnh Sơn Nam, lại càng không cần nói đến phương diện phát triển mạnh mẽ khi nhận công tác ở khối tỉnh đoàn.
Những sự kiện kia căn bản là rất hợp tình hợp lý, nhưng điều làm cho Tiết Diệu Tiến cảm thấy bất ngờ chính là trước lúc rời khỏi chức vụ bí thư thị ủy thì Tiết Diệu Tiến lại đề cử Vương Tử Quân tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ. Dù đề cử này chỉ mang tính chất tham khảo, thế nhưng được một vị bí thư thị ủy trịnh trọng đề cử, tổ chức cũng phải thận trọng suy xét.
Tiết Diệu Tiến vì sự kiện liên quan đến Tiết Nhất Phàm mà không thể không rút chân, thế nhưng nó không phải chứng minh bí thư Tiết có vấn đề, hơn nữa những năm qua bí thư Tiết có cống hiến không nhỏ tới sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ.
Nhâm Xương Bình nhìn Phó bí thư Phạm Bằng Phi đi tới đi lui trong phòng làm việc của mình, trong mắt sinh ra chút trào phúng. Hắn nhìn bộ dạng đi tới đi lui không ngừng của Phạm Bằng Phi giống như một con cá, thế là khẽ đặt văn kiện trong tay xuống rồi mở miệng nói:
- Này Bằng Phi, anh cũng không ngồi xuống nghỉ chân một lát sao? Tôi đây muốn phê duyệt văn kiện cũng không được.
- Ôi, chủ tịch Nhâm, bí thư Nhâm của tôi, mỗi ngày chúng ta đều xem văn kiện, mỗi ngày địa cầu vẫn quay, tôi xin anh nên buông văn kiện xuống, nói xem tôi nên làm gì vào lúc này đây.
Phạm Bằng Phi không những không dừng bước, bước tiến lại nhanh hơn vừa rồi. Hắn đi đến trước mặt Nhâm Xương Bình, dùng giọng nóng lòng như lửa đốt hỏi.
Nhâm Xương Bình đưa tay đặt văn kiện xuống bàn, sau đó ném cho Phạm Bằng Phi một điếu thuốc nói:
- Bằng Phi à, Tiết Diệu Tiến cực lực đề cử Vương Tử Quân, nhưng nói về năng lực hay lý lịch thì Vương Tử Quân nào phải là đối thủ của anh? Tôi khuyên anh nên yên lòng, nên thanh thản chờ tổ chức đề bạt mình là vừa.
Phạm Bằng Phi nhếch miệng muốn cười một cái nhưng trong lòng lại không thoải mái, rất khó buông lỏng tinh thần. Sau khi nghe nói Vương Tử Quân được Tiết Diệu Tiến đề cử làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, Phạm Bằng Phi chợt giống như kiến bò chảo nóng, nôn nóng đến mức xoay vòng vòng. Thử nghĩ mà xem, ai sẽ ngờ xuất hiện cục diện như vậy?
Dù Phạm Bằng Phi luôn cố gắng khắc chế cảm giác nôn nóng bất an của mình, thế nhưng trong lòng hắn vẫn giống như có ngọn lửa thiêu đốt. Nhiều ngày qua Phạm Bằng Phi hắn đi gần bên Đổng Quốc Khánh và Nhâm Xương Bình không phải vì vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ sao? Bây giờ Vương Tử Quân là một con ngựa đen chạy từ phương xa đến, điều này không khỏi làm cho Phạm Bằng Phi cảm nhận được nguy cơ.
Trước kia Phạm Bằng Phi cảm thấy mình ít nhất cũng có tám phần sẽ tiến lên làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, dù sao hắn cũng là phó bí thư chủ quản công tác tổ chức, lại là cán bộ công tác ở Đông Bộ rất lâu. Khi Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy, như vậy đẩy Phạm Bằng Phi tiến lên tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố thì hoàn toàn hợp lý.
Nhưng bây giờ Phạm Bằng Phi chợt phát hiện sự việc không đơn giản như mình nghĩ, Tiết Diệu Tiến đề cử Vương Tử Quân, điều này là hắn cảm nhận được áp lực.
Trước đó Phạm Bằng Phi đã lường trước tình huống bí thư Tiết Diệu Tiến sẽ đề cử vài người, thế nhưng hắn đã cẩn thận xem xét từng người có khả năng bên phía Tiết Diệu Tiến. Hắn cảm thấy những người kia căn bản không có tư cách cạnh tranh với mình, thế cho nên hắn cảm thấy cực kỳ tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình.
Nhưng quan trường thật sự thay đổi trong chớp mắt, Vương Tử Quân tiến lên làm cho Phạm Bằng Phi cảm nhận được một cảm giác thất bại theo bản năng: Đối phương là một người cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn lại không giống bình thường.
- Chủ tịch Nhâm, nếu như tất cả được như những gì ngài nói thì quá tốt, quan trọng là lời nói của bí thư Tiết có độ nặng rất lớn.
Phạm Bằng Phi muốn mắng Tiết Diệu Tiến vài câu, thế nhưng lời lên đến bên miệng đành phải nuốt xuống. Dù sao hắn cũng là người đi theo bí thư Tiết nhiều năm, quyền uy của đối phương vẫn luôn bao phủ trong lòng, cũng không dám nói bậy.
Nhâm Xương Bình châm một điếu thuốc, hắn hiểu ý của Phạm Bằng Phi, nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục nói về chủ đề của đối phương.
- Anh đến chỗ tôi không phải chỉ vì phát tiết chút bất mãn trong lòng đấy chứ?
Nhâm Xương Bình trầm ngâm một lúc rồi trầm giọng hỏi Phạm Bằng Phi.
Phạm Bằng Phi tất nhiên không phải đến để phát tiết bất mãn của mình, hắn tìm đến vì mục đích khác, khi thấy Nhâm Xương Bình nhắc đến thì hắn trầm giọng nói:
- Chủ tịch Nhâm, dựa vào mối quan hệ giữa hai anh em ta bấy lâu nay, tôi cũng không gạt anh. Hôm nay tôi nhận được điện thoại của một đồng hương công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy. Vị đồng hương kia nói tôi nên tranh thủ một chút, vì vị trí chủ tịch thành phố này còn chưa biết rơi lên đầu ai.
Nhâm Xương Bình không nói gì, cũng không hỏi người kia là ai. Trước đó hắn không quan tâm đến vấn đề này, thế nhưng Tiết Diệu Tiến lại đề cử Vương Tử Quân cho lãnh đạo tỉnh ủy, tin tức này truyền ra làm hắn cực kỳ không thoải mái.
Nhâm Xương Bình đã sắp là bí thư thị ủy, ai làm chủ tịch thành phố cũng không là vấn đề, nhưng Vương Tử Quân thì không được. Người kia mới chỉ là một phó chủ tịch thường vụ thành phố đã ép cho Nhâm Xương Bình cực kỳ khó thở, nếu mình là bí thư thị ủy, đối phương lại là trợ thủ cho mình, thế mình sao có thể áp chế được đối phương? Nhâm Xương Bình chỉ cần nghĩ như vậy đã cảm thấy toàn thân cực kỳ khó chịu.
Trước mắt để ngăn chặn cục diện này thì biện pháp tốt nhất chính là bóp chế Vương Tử Quân từ trong trứng nước.
Nhâm Xương Bình nhìn đồng hồ rồi trầm ngâm nói:
- Trước khi anh đến tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Đổng, bây giờ trưởng phòng Đổng đang có chút thời gian rảnh, không bằng chúng ta sang đó ngồi một chút.
Phạm Bằng Phi thật sự chỉ chờ kết quả này, sau khi nghe Nhâm Xương Bình nói như vậy thì nhanh chóng dụi thuốc vào gạt tàn, sau đó thuận tiện đứng lên ghế sa lông.
Khi hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, lúc này Đổng Quốc Khánh đang nghe điện thoại. Thấy hai người Nhâm Xương Bình đi vào, Đổng Quốc Khánh khẽ khoát tay cho hai người ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói vào trong điện thoại:
- Chủ tịch Tề, chuyện này ngài cứ yên tâm, tôi kiên quyết bảo trì nhất trí cao độ với tỉnh ủy, tích cực quán triệt chỉ thị của ngài, đảm bảo thực hiện ý đồ của tỉnh ủy.
Nhâm Xương Bình nghe Đổng Quốc Khánh nói ra ba chữ chủ tịch Tề thì cùng đưa mắt sang nhìn Phạm Bằng Phi. Trong tỉnh Sơn Nam, chủ tịch Tề chỉ có một, đó là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam, là Tề Chính Hồng.
Đổng Quốc Khánh nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại, lúc này thư ký của hắn cũng đi vào rót nước cho Nhâm Xương Bình và Phạm Bằng Phi. Sau khi Đổng Quốc Khánh gọi điện thoại xong thì Nhâm Xương Bình cười nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Trưởng phòng Đổng, bí thư Phạm hôm nay muốn mời ngài dùng cơm, tôi nghe thấy thế thì sợ bị gạt ra nên vội vàng theo sau, vì thế mà hai người chúng tôi đến phòng anh vào lúc này.
Đổng Quốc Khánh hiểu ý của Nhâm Xương Bình, hắn vội vàng nhìn thoáng qua Phạm Bằng Phi, sau đó thầm nghĩ, Phạm Bằng Phi này rõ ràng là thiếu kiên nhẫn.