Bí Thư Trùng Sinh
Chương 519 : Cho anh nếm thử táo ngọt
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Lô Thiến Thiến và Liêu An Như thấy bộ dạng của Tông An thì trong lòng đề cao cảnh giác, trên mặt xuất hiện vẻ lạnh lùng ghét bỏ, chỉ e trốn không kịp. Tông An thẹn quá hóa giận mà nổi trận lôi đình, hắn hung hăng nói:
- Thức thời một chút, nếu không tôi sẽ cho các cô đẹp mắt.
- Mau tránh ra, nếu tiếp tục ngăn cản không cho chún tôi đi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.
Hai người Liêu An Như thật sự vô kế khả thi, lúc này Lô Thiến Thiến đành lấy cớ mời cảnh sát đến trợ giúp, xem như chuẩn bị sẵn sàng để chào đón quân địch.
- Hừ, ông còn chưa nói chuyện với cô, cô lại không chờ được nữa rồi sao? Tôi nói cho cô biết, tối hôm nay cô sẽ được sướng, nếu muốn được sung sướng thì mau im miệng lại, nếu không ông lột trần ra bây giờ, có tin không?
Tông An là một tên đàn ông có giọng đàn bàn, lúc này hắn nhanh chóng trở nên hung ác.
Lô Thiến Thiến vừa rồi còn tỏ ra cực kỳ oán hận, bây giờ nàng chợt rùng mình, trên cánh tay nổi đầy da gà.
- Tông An, tôi không tiếp tục tham gia cuộc thi tìm kiếm tài năng ở thành phố Giang Thị, cũng không muốn làm ngôi sao ca nhạc nữa. Nếu như anh còn bám theo chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát.
Một giọng nói trầm thấp và kiên định từ trong phòng vang ra.
Đây là giọng nói của Liêu An Như, tuy đã hơn một năm chưa gặp mặt nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rất rõ giọng nói của nàng.
- Thôi được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều. Liêu tiểu thư, cô biết vì sao ông chủ của tôi coi trọng cô không? Vì cô không đi theo khuôn mẫu, đơn thuần đáng yêu, hương vị tốt.
Tông An giống hệt như một con rắn độc, hắn cười hì hì nói.
- Tôi đã nói rồi, mời anh đi ra.
Âm thanh kiên định lại vang lên, lần này Liêu An Như cũng không chút do dự, nàng đứng lên đi về phía con đường bên ngoài.
- Hừ, nếu các người đã không biết tốt xấu, không uống rượu mời mà thích rượu phạt, như vậy đừng trách tôi ra tay độc ác. Anh em đâu, hầu hạ tốt ngôi sao của chúng ta, đúng rồi, đừng làm cho gương mặt nhỏ nhắn kia bị thương, có biết không?
Tông An khẽ vung tay lên, một dạng như mèo bắt chuột.
- Anh Tông cứ yên tâm, đám chúng em nên ra tay sẽ ra tay, nếu ra tay chỉ có chính xác và nắm đủ lực lượng, anh Tông bảo bọn em ra tay, chúng em cũng không nỡ.
- Nhưng này anh Tông, chúng tôi là những người thương hoa tiếc ngọc, nhưng cô bé kia rất nóng tính, sau này anh Tông có thưởng cho anh em giảm nhiệt một chút được không? Cũng không uổng công mọi người thường ngày làm theo lời anh.
Vài người đàn ông mặc trang phục bảo vệ nở nụ cười cực kỳ ẩn ý tiến về phia Liêu An Như.
- Các người muốn làm gì?
Khi Vương Tử Quân khẽ híp mắt, đúng lúc này Tô Anh đã vọt lên, theo sát bên cạnh nàng là Lộ Chiêu Thông.
Tông An quả nhiên không ngờ gặp vài người muốn xen vào chuyện của người khác. Hắn thấy có vài người muốn quấy rối chuyện tốt của mình, thế là hắn chợt nổi nóng. Nhưng khi thấy đoàn người Vương Tử Quân thì hắn chợt híp mắt, chỉ là môt đám thanh niên, căn bản không có vấn đề.
Nhưng hai người Liêu An Như đang không biết phải làm sao thì trở nên cực kỳ vui vẻ, hầu như cùng nhìn về phía nhóm Vương Tử Quân, trong mắt có những phản xạ khác biệt. Lô Thiến Thiến thấy nhóm người bên kia rất xa lạ, còn Liêu An Như thì hầu như thấy đám người vây quanh Vương Tử Quân.
Đây là có thật không? Gương mặt người đàn ông kia thật sự có lực tác động rất lớn với nàng, khoảnh khắc này Liêu An Như thật sự không dám nhìn thẳng vào Vương Tử Quân, nàng cố gắng quay đầu đi nơi khác, không nhìn hắn.
- Ôi, xem ra rất muốn xen vào chuyện của người khác. Nhưng tôi nói cho các người biết, đây là chuyện của công ty chúng tôi, nếu ái dám chen vào, đừng trách nắm đấm của anh em đây không có mắt.
Tông An dùng ánh mắt tham lam nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc ở bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó cười hì hì nói.
Gương mặt Vương Tử Hoa thật sự không tốt, vừa rồi hắn đã dùng giọng sắt son đảm bảo với anh họ, tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Không ngờ bọn họ vừa mới chuẩn bị đi ra thì đụng phải tình cảnh người ta đang ức hiếp Liêu An Như.
"Chuyện này là ai làm?"
Vương Tử Hoa không cần nghĩ cũng biết, hắn nhìn gương mặt tràn đầy kiêu ngạo của Tông An, thế là tức giận quát lớn:
- Anh gọi Hồng Trung Phát ra đây cho tôi, để tôi hỏi anh ta xem, có phải vừa rồi là thuận miệng nói với tôi cho vui không?
Tông An có thể được Hồng Trung Phát trọng dụng trong công ty thì cũng không phải là một kẻ ngu ngốc ăn không ngồi rồi. Khi thấy Vương Tử Hoa nói như vậy, mở miệng đã gọi thẳng tên Hồng Trung Phát, hắn lập tức ý thức được đối phương có lai lịch lớn. Hắn nghĩ đến tình huống đây là con đường dành cho khách quý, thế là chút tâm tư trong lòng chợt tan biến.
Hắn nhìn về phía Vương Tử Hoa, lại đưa mắt nhìn nhóm người Vương Tử Quân, lúc này mới cười nói:
- Ông chủ của chúng tôi đang trên lầu, tôi có thể bẩm báo một tiếng, nhưng trước tiên cũng xin hỏi anh bạn tên gì?
- Tôi là Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa cắn chặt răng trầm giọng nói.
"Vương Tử Hoa?"
Tông An thật sự từng nghe qua tên này, hắn biết rõ đối phương là công tử của bí thư Vương Giải Phóng. Tuy Vương Giải Phóng không công tác ở thành phố Giang Thị, thế nhưng Vương Tử Hoa cũng xem như có số má trong đám công tác tỉnh Chiết Giang.
Trong đầu Tông An chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn nhanh chóng cho ra quyết định, sau đó cười hì hì nói:
- Thì ra là Vương công tử, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ đi xin chỉ thị của ông chủ.
Tông An nói rồi khoát tay áo với đám đàn ông đứng phía sau, tỏ ý đừng cho Liêu An Như đi, còn nhóm người Vương Tử Hoa thì cứ tự nhiên.
Liêu An Như nhìn Vương Tử Quân, trong lòng dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng lúc này thật sự không nói nên lời. Nàng thật sự cảm thấy mình nên giao phó tất cả cho hắn, người này từ đầu đến cuối đã giống như cướp đi ước mở và sự nhiệt tình của nàng; hắn nắm trong tay vui buồn hờn giận của nàng, nhưng nàng căn bản không thể nào tiếp cận hắn.
Hai người có thể nói là đang diễn kịch câm.
- Thì ra là cô, đã lâu không gặp.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt bình tĩnh của Liêu An Như đang nhìn mình, hắn khẽ nói, giọng điệu cực kỳ ôn hòa và dịu nhẹ.
Liêu An Như không ngờ Vương Tử Quân lại có thể trò chuyện với mình trong hoàn cảnh này. Nàng vốn là một cô gái thông minh, nàng học đại học vài năm, dù là khí chất hay học thức cũng đã sớm mạnh mẽ hơn biết bao nhiêu lần so với cô gái ở thôn Yên Chi Nam trước đó.
Vương Tử Quân có thể thoải mái mở miệng trò chuyện với nàng, điều này càng có nghĩa là hai người đứng sát nhau nhưng lại xa cách tận chân trời. Lúc này một cảm giác đau lòng chợt bùng phát trong người Liêu An Như, nàng càng xiết chặt tay, cố gắng không cho tiếng nức nở phát ra từ cuống họng.
Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi không lên tiếng, Liêu An Như giống như chết lặng, nàng đã quên trả lời giống như căn bản không kịp phản ứng. Nàng thật sự cảm thấy đau đớn, người đàn ông này làm cho nàng trở nên tiều tụy, làm cho nàng cực kỳ uất ức, nàng đứng co rúm vào một góc, sau đó nàng thả lỏng hai tay ra, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống:
- Anh đấy, lúc nào chỉ muốn chọc cho em vui.
Tần Hồng Cẩm tuy nói lời hờn dỗi nhưng lại tràn đầy vui mừng, rõ ràng nàng rất vui khi được ông cụ khích lệ như vậy.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu với Tần Hồng Cẩm thì Vương Tử Quân chuyển chủ đề sang tập đoàn Quân Thành, gần đây hắn căn bản không quá quan tâm đến chuyện của tập đoàn Quân Thành, nhưng mỗi khi có chuyện gì khó giải quyết thì hắn lại là tham mưu cho Tần Hồng Cẩm.
- Chồng, anh nói xem em có nên mở một công ty điện ảnh truyền hình không?
Sau khi Tần Hồng Cẩm báo cáo tình hình phát triển của tập đoàn Quân Thành cho Vương Tử Quân, sau đó nàng đột nhiên đổi giọng nói.
Mở công ty điện ảnh truyền hình? Không phải Tần Hồng Cẩm nghe ra chút tin tức nào đấy chứ? Trong lòng Vương Tử Quân chợt xuất hiện hình bóng của Liêu An Như, hắn có chút trầm ngâm:
- Tại sao em lại có ý nghĩ này?
- Vì có một công ty điện ảnh truyền hình kinh doanh không tốt, muốn chuyển nhượng lại, em cảm thấy công ty của bọn họ rất có tương lai, vì vậy muốn tiếp nhận để đầu tư phát triển.
Tần Hồng Cẩm lúc này giống như không còn là bà chủ tập đoàn Quân Thành nắm tiền tỷ trong tay, nàng giống như biến thành một cô vợ đang nài nỉ chồng mua món hàng gì đó.
Vương Tử Quân nghe nói không liên quan đến Liêu An Như thì thở hắt ra một hơi, sau đó hắn nói:
- Cũng không phải không thể mở công ty điện ảnh truyền hình, nhưng cần hpari bồi dưỡng một ngôi sao sáng làm cho người ta hâm mộ cuồng nhiệt.
- Chồng, anh cũng đừng nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy chứ, em không những muốn làm cho công ty phát triển tốt, còn muốn bồi dưỡng một ngôi sao làm cho anh nhìn vào chảy nước miếng.
- Anh cũng mỏi mắt mong chờ.
Vương Tử Quân thoải mái dựa lên ghế sa lông, hắn cười hì hì nói, khi hai người đang nói chuyện ngọt ngào thì có người gõ cửa.
- Có người đến, chúng ta nói chuyện sau vậy.
Vương Tử Quân khẽ nói với Tần Hồng Cẩm, sau đó cúp điện thoại.
- Chào chủ tịch Vương.
Khi thấy người đến thì Vương Tử Quân có hơi nhíu mày, nhưng trên mặt hắn lập tức lộ ra nụ cười:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, anh có chuyện gì sao?
Thái Nguyên Thương nhìn gương mặt đầy nụ cười của Vương Tử Quân, lúc này trong lòng hắn thật sự tràn đầy không yên và bất an. Hắn đang ở trên vị trí bị ghẻ lạnh, có thể nói là căn bản không muốn đến gặp Vương Tử Quân, nhưng hắn là phó thư ký trưởng, có những chuyện xảy ra cần đến báo với chủ tịch.
- Chủ tịch Vương, hai ngày trước phòng giám sát thị ủy tiến hành kiểm tra ngầm về tác phong cơ quan đơn vị, bọn họ phát hiện ở trong khu văn phòng khối chính quyền có người chơi bài trong giờ làm việc.
Thái Nguyên Thương dùng giọng bất an đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
"Điều tra ngầm về tác phong công tác của cán bộ cơ quan đơn vị?"
Vương Tử Quân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ sự việc không chỉ là đơn giản như vậy. Nếu chỉ có người chơi bài thì Thái Nguyên Thương là phó thư ký trưởng có thể xử lý, căn bản không cần báo cáo với một chủ tịch như mình làm gì.
Thái Nguyên Thương chờ Vương Tử Quân đặt câu hỏi, nhưng khi thấy Vương Tử Quân không có phản ứng thì trên người càng vã mồ hôi, chủ tịch đã không nói lời nào thì hắn phải nói tiếp. Hắn đã lĩnh giáo được sự lợi hại của chủ tịch Vương Tử Quân, hắn cũng không dám qua loa.
- Chủ tịch Vương, khối chính quyền chúng ta yêu cầu cho ra xử lý nghiêm túc với những nhân viên đánh bài trong giờ làm việc, nhưng phòng giám sát thị ủy lại nói muốn tiến hành phê bình, dùng nó để đạt đến mục đích cảnh cáo cán bộ.
Vương Tử Quân làm chủ tịch thành phố Đông Bộ chưa được vài ngày, nhưng trong thời gian vài ngày này lại xuất hiệ tình huống nhân viên vì tác phong công tác có vấn đề mà bị thông báo phê bình. Nếu người chủ đạo sư kiện này là Vương Tử Quân, sẽ có người nói chủ tịch Vương đang chỉnh đốn tác phong công tác của khối chính quyền thành phố, nhưng sự kiện này lại không phải do Vương Tử Quân chủ đạo, mà là do phòng giám sát thị ủy thực hiện.
Chỉ là một thông báo phê bình nho nhỏ nhưng sẽ làm cho người ta liên tưởng đến nhiều thứ, đầu tiên là người ta sẽ dễ dàng nghĩ rằng Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố mà không quản người của mình cho tốt, không đủ năng lực khống chế khối chính quyền thành phố.
- Đi làm mà đánh bài thì phải xử lý cho thật nghiêm túc.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn, ánh mắt nhìn lên người Thái Nguyên Thương.
- Nguyên Thương, chuyện này anh làm chủ đạo, hỗ trợ phòng giám sát thị ủy, xử lý sao cho thật tốt.
"Xử lý cho tốt, xử lý thế nào cho tốt?"
Nếu như bây giờ chủ tịch thành phố là Nhâm Xương Bình, Thái Nguyên Thương nhất định sẽ xử lý cực kỳ lo lắng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân là chủ tịch thành phố, đối phương lại cho mình đi xử lý vụ này, không phải muốn mượn nhờ cơ hội lần này mà đá mình ra khỏi văn phòng khối chính quyền đấy chứ?
Thái Nguyên Thương càng nghĩ càng thấy sự việc xảy ra theo chiều hướng như vậy, hắn đã có kết luận Vương Tử Quân muốn lợi dụng chuyện này để đẩy một con phượng hoàng như mình rời khỏi núi. Thế là hắn sinh ra cảm giác vò sứt lại mẻ, trên người càng vã mồ hôi, càng thêm chứng thực suy đoán của mình.
- Chủ tịch Vương, phòng giám sát cho ra thông báo, nói là ý kiến của thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh xem tôi có nên nói trước một câu với thư ký trưởng văn phòng thị ủy không?
Thái Nguyên Thương nói rồi nhìn về phía Vương Tử Quân, hắn không phải kẻ ngu, hắn biết rõ đáng chết nhất chính là bản thông báo, nếu không thông báo thì căn bản sẽ chẳng có vấn đề gì.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt lấp lánh của Thái Nguyên Thương, hắn nào không rõ đối phương đang nghi gì. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Nguyên Thương, chuyện này tôi ủy quyền cho anh, anh là một thư ký trưởng có tư cách trong văn phòng khối chính quyền thành phố tôi tin anh có thể xử lý tốt sự kiện này. Còn chuyện liên quan đến thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh nhất định phải thông báo cho thư ký trưởng văn phòng thị ủy, bây giờ công tác cơ quan có chút lơ là, khối chính quyền muốn hỗ trợ phòng giám sát điều tra rõ ràng, tăng cường công tác kiến thiết tác phong của cơ quan đơn vị.
Thái Nguyên Thương nhai nuốt từng câu từng chữ của Vương Tử Quân, hắn chợt hiểu ý của chủ tịch Vương Tử Quân. Đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng hắn lại cảm thấy nó che giấu rất nhiều thứ.
Chính mình bị Vương Tử Quân đặt lên đỉnh đối kháng, chờ đợi mình sẽ là thứ gì? Thái Nguyên Thương thật sự cảm thấy rất phiền, vô tình hắn cảm thấy mình đứng trên vách núi cheo leo, bốn phía là vách núi, chỉ cần không cẩn thận sẽ rơi xuống thịt nát xương tan.
Thái Nguyên Thương thầm sợ hãi, hắn há miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn còn chưa nói thì Vương Tử Quân đã lên tiếng:
- Thư ký trưởng Nguyên Thương, ban ngành khối chính quyền vừa mới chỉnh hợp, có vài công tác dù là tôi hay chủ tịch Chí Trường cũng không quá rõ ràng. Anh là thư ký trưởng lâu năm, là thư ký trưởng có tư cách, anh cần dũng cảm gánh lấy những gì đang xảy ra gần đây ở khối chính quyền thành phố.
- Mọi người đều nói Thái Nguyên Thương anh là người có năng lực, anh cũng không nên để lời đó chỉ xuất hiện trên miệng mọi người, anh cần phải dùng hành động thực tế để chứng minh. Sự thật dù sao cũng có sức thuyết phục hơn dư luận chứ? Anh nói xem có đúng không?
Vương Tử Quân đến gần Thái Nguyên Thương rồi khẽ vỗ vai đối phương nói:
- Nguyên Thương, anh có thể đảm đương trọng trách vào lúc này, tôi tin anh có năng lực như vậy.
Gánh vác trọng trách? Bây giờ Thái Nguyên Thương là phó thư ký trưởng xếp hàng đầu ở khối chính quyền thành phố, vậy vị trí quan trọng hơn nữa chính là thư ký trưởng. Nếu như Nhâm Xương Bình không rơi đài thì hắn sẽ tiến cấp, chứ vụ thư ký trưởng sẽ là ván đóng thuyền, cơm trong tay. Nhưng sau khi vị trí chủ tịch thay đổi là Vương Tử Quân, trong khu văn phòng khối chính quyền thành phố căn bản không còn ai coi trọng hắn.
Thái Nguyên Thương là người của Nhâm Xương Bình, hắn nghĩ rằng mình sẽ bị điều đến công tác ở khối hội đồng nhân dân hay mặt trận tổ quốc gì đó, cũng đã có sẵn chuẩn bị. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại lên tiếng như vậy, ý nghĩa quá sâu sắc, chỉ sau nháy mắt đã làm cho hắn thấy hy vọng.