Bí Thư Trùng Sinh
Chương 520 : Nhắc đến cao độ, tăng cường chỉnh đốn
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Chủ tịch Vương nhắc đến vị trí quan trọng hơn, chẳng lẽ là chủ tịch Vương muốn dùng mình? Thái Nguyên Thương nghĩ đến đây thì trái tim chết lặng chợt trở nên linh hoạt, trong mắt lóe lên tia sáng hy vọng.
Thái Nguyên Thương là người cực kỳ có quyết tâm muốn bò lên cao trong quan trường, hắn có thể nói cực kỳ nhạy cảm với những cơ hội có thể làm cho mình tiến lên. Nếu như là người khác lên tiếng thì hắn sẽ phỏng đoàn và xem xét nhiều hơn, suy xét cho thật sự cẩn thận, thế nhưng người nói lúc này là Vương Tử Quân, điều này hoàn toàn khác biệt. Dựa vào kinh nghiệm của hắn, chủ tịch Vương là người mà căn bản chưa từng biểu hiện vui buồn hờn giận ra nét mặt, rất ít khi nói lời hảo cảm với người khác, thế nhưng lời nói của chủ tịch Vương lúc này lại không phải chỉ là hảo cảm bình thường, điều này làm cho Thái Nguyên Thương càng thêm tin tưởng hơn.
Thái Nguyên Thương nghĩ như vậy, hắn tự nhận mìn vẫn còn giá trị lợi dụng. Hơn nữa sau khi Vương Tử Quân đi vào thành phố Đông Bộ thì danh tiếng liên tục tăng trưởng mạnh mẽ, tuy hắn là người của Nhâm Xương Bình nhưng lại cực kỳ bội phục Vương Tử Quân.
Thái Nguyên Thương cảm thấy đây là cơ hội biểu hiện của mình, hắn chỉ cần có thể nắm bắt cơ hội lần này, như vậy sẽ có thể xoay người thật mạnh. Dù hắn không thể tranh thủ được vị trí thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, thế nhưng cũng sẽ được chủ tịch Vương ủy thác trách nhiệm.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm cho ngài thất vọng.
Thái Nguyên Thương trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt có thêm vài nguồn sáng tươi vui của Thái Nguyên Thương, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên. Sau khi khuyến khích Thái Nguyên Thương thêm vài câu, hắn để cho đối phương rời khỏi phòng.
- Chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương chờ Thái Nguyên Thương đi ra thì khẽ đẩy cửa đi vào, hắn vừa thu dọn trà nước của Thái Nguyên Thương vừa khẽ nói:
- Vừa rồi bí thư Đổng gọi điện thoại, nói là giữa trưa anh có thời gian không? Bí thư Đổng muốn cùng anh dùng cơm ở căn tin.
Căn tin thị ủy chủ yếu dành cho những cán bộ giữa trưa không về nhà và buổi tối ở lại tăng ca, thức ăn không đắt nhưng hương vị lại bình thường. Đại đa số thời điểm thì các vị thường ủy và chủ tịch thành phố sẽ không dùng cơm ở căn tin.
- Sáng nay tôi có hoạt động xã giao nào không thể không đi nào không?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ hỏi Triệu Quốc Lương.
- Phó chủ nhiệm Tề của ủy ban kế hoạch hóa gia đình tỉnh Sơn Nam sẽ dẫn đoàn xuống thành phố Đông Bộ kiểm tra thị sát, giữa trưa sắp xếp ở khách sạn Đông Bộ, chủ nhiệm Triệu của ủy ban kế hoạch hóa gia đình thành phố đã gọi điện thoại đến vài làn, muốn ngài tự mình đến.
Triệu Quốc Lương cúi đầu suy nghĩ rồi khẽ nói.
Vương Tử Quân cầm bút lên vẽ hai đường trên giấy, sau đó nói với Triệu Quốc Lương:
- Gọi điện thoại cho phó chủ tịch Chí Trường, nói anh ấy thay tôi tham gia bữa tiệc vào buổi trưa.
- Vâng.
Triệu Quốc Lương vốn cho rằng với phong cách của chủ tịch Vương, nếu có sắp xếp gì đó vào buổi trưa sẽ từ chối lời mời của bí thư Đổng. Tuy hai người vừa mới nhập gánh công tác, thế nhưng giữa hai người có thể nói là không thể hài hòa. Đặc biệt là sự kiện bí thư Đổng giúp Phạm Bằng Phi tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố, chủ tịch Vương nhất định sẽ có ý kiến sâu sắc với bí thư Đổng.
Triệu Quốc Lương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, chuyện đầu tiên hắn cần làm là gọi điện thoại cho thư ký của Đổng Quốc Khánh. Vì hai vị lãnh đạo có chút khúc mắc với nhau, thế cho nên triệu quốc lương cũng căn bản không quá khách khí với vị thư ký đệ nhất thị ủy kia. Hai bên nói vài câu thăm hỏi, sau đó nói thêm vài câu không đến nơi đến chốn, cuối cùng kết thúc cuộc điện thoại.
Khi Triệu Quốc Lương gọi điện thoại đến cho người phụ trách căn tin sắp xếp món ăn, lúc này thư ký của Đổng Quốc Khánh đi đến gõ cửa phòng làm việc của bí thư. Đổng Quốc Khánh đang ngồi trong phòng, hắn ngồi sau bàn làm việc của mình, trên ghế sa lông bên bàn trà chính là vị thư ký trưởng văn phòng thị ủy vừa mới nhận chức, là Đảng Hằng.
- Bí thư Đổng, vừa rồi phía chủ tịch Vương đã có phản hồi, nói rằng giữa trưa chủ tịch Vương có thời gian rảnh.
Vị thư ký này của Đổng Quốc Khánh vừa được chọn lựa vào bổ nhiệm thời gian gần đây, thế cho nên ăn nói cực kỳ chú ý và cẩn thận.
Đổng Quốc Khánh khẽ gậ đầu và khoát tay áo với thư ký của mình. Viên thư ký cũng không nói nhiều, sau khi châm trà cho hai vị lãnh đạo thì rời khỏi phòng.
- Thư ký trưởng Đảng, hai ngày qua xem xét tư liệu thấy thế nào?
Đổng Quốc Khánh mở văn kiện trên bàn ra xem, sau đó cười nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng khi còn là trưởng ban ở phòng tổ chức tỉnh ủy thì luôn đi cùng Đổng Quốc Khánh, có thể nói chính Đổng Quốc Khánh là người đề bạt hắn thượng vị. Lúc này lãnh đạo lại tiếp tục đề bạt hắn, kéo hắn từ phó chủ tịch tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ nhận công tác.
Vì rất thân thuộc với Đổng Quốc Khánh, vì vậy khi Đảng Hằng nói chuyện với bí thư Đổng cũng không có quá nhiều cố kỵ. Hắn nâng ly nước uống một ngụm, sau đó cười nói:
- Bí thư Đổng, khi còn công tác trên tỉnh tôi đã nghe nói vị phó bí thư chủ trì công tác của tỉnh đoàn thật sự rất tài năng. Nhưng hai ngày qua tôi xem qua tư liệu, tôi cảm thấy chủ tịch Vương của chúng ta không chỉ là có chút tài năng mà thôi.
Đổng Quốc Khánh dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn và khẽ gật đầu với Đảng Hằng. Hắn rất tán thưởng Đảng Hằng, vì người này còn trẻ, tư tưởng lại nhanh nhạy, ý nghĩ vượt trội. Cũng vì những nguyên nhân này mà Đổng Quốc Khánh trở thành bí thư thị ủy Đông Bộ, sau đó hắn nhất quyết điều Đảng Hằng đến làm thư ký trưởng cho mình.
- Thư ký trưởng Đảng, không cần phải che giấu tôi, vị chủ tịch Vương này không phải chỉ có chút tài năng, thậm chí tôi đã chịu nhiều thiệt thòi trong tay anh ta.
Đổng Quốc Khánh nở nụ cười tự giễu, sau đó uống một hớp trà rồi nói tiếp:
- Tôi đưa Chí Trường đến khối chính quyền làm phó chủ tịch thường vụ, lại không ngờ vị chủ tịch Vương này ra tay còn hay hơn, trực tiếp sắp xếp một vị phó bí thư sau lưng tôi. Hì hì, bây giờ xem như bên cạnh ai cũng có người của đối phương.
- Bí thư Đổng, dù thế nào thì ngài cũng là bí thư thành phố Đông Bộ, điều này thật sự không thể nghi ngờ.
Đảng Hằng thật sự suy xét và rất tán thưởng lời nói của bí thư Đổng, sau đó hắn khẽ nói.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh nhìn thoáng qua Đảng Hằng, khi thấy Đảng Hằng nở nụ cười như có như không, trong lòng chợt sinh ra cảm giác tri âm. Hắn cười lên ha hả nói:
- Thư ký trưởng Đảng, xem ra tôi đưa cậu từ phòng tổ chức tỉnh ủy xuống thành phố Đông Bộ là rất đúng. Đúng vậy, dù sao tôi cũng là bí thư thị ủy, là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ này, có một số ưu thế mà dù là người có thủ đoạn mạnh mẽ cũng tuyệt đối không thể nào xóa đi được.
Đổng Quốc Khánh nói xong thì cười rất lớn, cực kỳ tự tin, giống như chút thất bại trước đó thật sự không làm cho hắn sinh ra cảm giác thất bại.
Đảng Hằng hiểu ý của Đổng Quốc Khánh, Đổng Quốc Khánh cũng tiết lộ một chút ý nghĩ của mình với Đảng Hằng. Thế cho nên Đổng Quốc Khánh sắp cho ra một vài hành động liên tiếp, Đảng Hằng thầm đồng ý với những hành động đó của lãnh đạo.
Trong tủ lạnh rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì. Vương Tử Quân đối mặt với tủ lạnh rỗng thì dù trình độ nấu nướng có đến mức nào cũng căn bản là không bột đố gột nên hồ.
Cuộc sống của Vương Tử Quân vốn được phòng sự vụ cơ quan cực kỳ quan tâm, nhưng hắn không thích loại quan tâm như vậy, cho nên cho người ta quay về. Tuy người của phòng sự vụ cơ quan cũng vì chuyện này mà đi vào phòng làm việc của hắn, nhưng hắn lại nói, tôi lớn thế này mà không tự chăm sóc mình được sao?
Sự thật chứng minh Vương Tử Quân rõ ràng đánh giá cao năng lực của mình, vì trong nhà có một mình hắn, hơn nữa thường xuyên không dùng cơm trong nhà, vì vậy mà không mấy quan tâm đến tủ lạnh.
Mỗi lần ăn thứ gì đó thì Vương Tử Quân luôn nghĩ rằng mình sẽ bổ sung thêm thức ăn vào tủ lạnh, nhưng mỗi lần từ bên ngoài đi về thì hắn lại quên mất.
Vương Tử Quân cố tình nhịn một chút, thế nhưng bụng đói kháng nghị làm hắn phải quyết định đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn. Hắn thay đổi trang phục, đeo cặp kính gọng vàng mà Tần Hồng Cẩm mua cho mình, lúc này một Vương Tử Quân trẻ hơn cả chục tuổi khi xuất hiện trên tivi chợt có mặt trong phòng.
Sau khi xác nhận người quen gặp mặt cũng không nhận ra mình, Vương Tử Quân khẽ rời khỏi khu nhà thường ủy thị ủy. Khu nhà thường ủy nằm ở khu vực phồn hoa, bốn phía đầy quán cơm, thế nên Vương Tử Quân cũng không lo không tìm được nơi lót bụng.
Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá một cửa hàng mì bò vài lượt, sau đó hắn cất bước đi vào. Lúc này khách hàng trong quán không nhiều, ngoài vài người ngẫu nhiên lớn tiếng uống rượu thì khá tĩnh lặng.
Vương Tử Quân goi một tô mì bò và dĩa rau trụng, hắn chuẩn bị ăn. Nhưng khi hắn kẹp miếng mì bỏ vào miệng, tivi trong quán mì bắt đầu phát tin tức thời sự thành phố Đông Bộ.
Trong bản tin thời sự, Đổng Quốc Khánh mặc một bộ tây trang màu đen nhìn có vẻ cực kỳ hoạt bát đang cho ra lời phát biểu. Trong lúc lên tiếng, Đổng Quốc Khánh yêu cầu tất cả cán bộ thành phố cần phải nhân cơ hội này đẩy mạnh học tập, chăm chú xem xét tìm ra chênh lệch, cùng nhau cầu tiến.
- Nhân viên phục vụ, chuyển đài đi.
Khi Vương Tử Quân vừa ăn mỳ vừa xem thời sự thì một tên đàn ông hơn ba mươi chợt vỗ bàn lớn tiếng nói với nhân viên phục vụ.
- Ôi, anh bạn, mọi người đang xem, vì sao chuyển kênh cứ? Tôi thấy bí thư Đổng nói rất hay mà?
Một tên đàn ông đang uống rượu chợt đặt ly xuống nói.
- Hay con bà nó ấy chứ.
Tên kia cũng uống nhiều rượu, hắn loạng choạng đi đến chỉ vào Đổng Quốc Khánh đang phát biểu trên tivi rồi nói:
- Con bà nó cái gì là hoạt động học tập lý luận, thuần túy chỉ là lắm mồm, con bà nó ban ngày rảnh rỗi thì không học, lại phải học vào buổi tối. Ai mà không có vợ chồng con cái? Ai có thời gian để mỗi tối cứ phải học tập theo?
- Anh bạn, nói vậy cũng không đúng, tôi cảm thấy bí thư Đổng không sai, sau khi đến đây thì khai đao với một đám cán bộ. Còn vấn đề thời gian học tập, hì hì, dù sao bọn họ cũng được cầm tiền lương như ý, như vậy cũng phải chịu khổ chút chứ?
Tên đàn ông ở bên kia uống một ngụm rượu rồi dùng giọng quái dị nói.
Tên đàn ông này lên tiếng thì nhanh chóng được bạn rượu hưởng ứng, hai tên bạn ở phía sau cũng cười theo.
- Hừ, không là gì ra hồn, suốt ngày chỉ bắt học như quỷ đòi mạng, học con bà nó ấy chứ.
Tên đàn ông hơn ba mươi chợt đập ly rượu trên bàn xuống đất:
- Con bà nó, ông sau này không học tập, để như vậy thì làm gì được, khai trừ tôi sao, tôi xem ai dám?
Ông chủ quán thấy tên kia uống rượu say thì vội vàng chạy đến khuyên, nhưng còn chưa nói được hai câu thì tên kia đã lên tiếng:
- Anh bạn, anh bình luận phán xử xem, hai vợ chồng tôi cùng công tác, trong nhà có con nhỏ, lúc đưa con đi học thì không sao, nhưng khi nó học xong thì dù thế nào cũng phải đưa đón về. Tôi không được xin nghỉ, nhưng không cho tôi nghĩ thì tôi cũng phải lo cho con chứ, có phải không?
- Đúng vậy, trời đất bao la, quan tâm đến con cái chính là nhiệm vụ đệ nhất.
Ông chủ quán vừa rót nước cho người đàn ông kia vừa cười nói.
Người đàn ông này đến quán uống rượu vốn là muốn phát tiết tâm tình, bây giờ nghe thấy có người đồng ý với ý kiến thì càng nói hăng say, thật sự không che đậy miệng:
- Học tập văn kiện, ông đây không phản đối, nhưng ban ngày rảnh rỗi ngồi nói chuyện thì không học, lại chờ đến tối mới học, đây không phải là vô nghĩa sao? Cũng không cho nghĩ, không cho nghĩ thì ông cũng nghỉ về nhà trông con, vì con tôi xảy ra chuyện thì Đổng Quốc Khánh sẽ quản được sao?
Người đàn ông vừa rồi không cho chuyển kênh cũng bị câu chuyện của người đàn ông hơn ba mươi bên này hấp dẫn, hắn cười ha hả nói:
- Đổng Quốc Khánh sẽ không quan tâm, nhưng công an sẽ quan tâm.
- Công an quan tâm thì đã trễ, bọn họ không cho tôi về lo cho con thì tôi vẫn về. Không phải ông chỉ vắng họp thôi sao? Khai trừ thì khai trừ, ông cũng mặc kệ.
Giọng điệu của người đàn ông kia càng lúc càng lớn, hắn dùng tay vỗ bàn, càng vỗ mạnh mẽ hơn.
Khi nghe rõ cảnh ngộ của tên đàn ông bên kia thì nhóm người bên này muốn trêu ghẹo cũng không mở miệng. Ông chủ quán lại an ủi:
- Cậu à, người hầu không tự do, tự do không phải người hầu, vấn đề ày cũng không là gì cả. Không tham gia học tập thì mai làm kiểm điểm nói hai tiếng với lãnh đạo là xong thôi. Bây giờ anh nên về nhà ngủ một giấc, suy nghĩ xem nên nói gì với lãnh đạo.
- Đại ca, tôi không phải không thừa nhận sai lầm.
Ông chủ quán không nói không sao, lên tiếng lại làm cho người đàn ông kia thêm kích động:
- Những năm qua tìm công tác không dễ dàng, tôi công tác còn phải nuôi cả gia đình, ai cam lòng vứt bỏ chứ? Nhưng lãnh đạo đơn vị cũng không làm chủ được, phòng giám sát của thị ủy muốn lấy tôi làm điển hình, lấy tôi làm tấm gương làm cho đám người không nghe lời phải kinh sợ.
- Không làm việc cho giỏi, con bà nó, trong phòng có ai không biết Trần Dịch Khanh tôi làm tốt nhất? Tôi đây không sợ so sánh với bất kỳ ai ở phòng nhân sự, nhưng làm việc mệt mỏi cả ngày thì như thế nào? Bây giờ tôi nói gì cũng như không, bọn họ căn bản muốn lấy tôi làm điển hình, muốn đuổi tôi đi.