Bí Thư Trùng Sinh
Chương 532 : Tôi Là Người Đứng Đầu Trong Nhà
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Trên bàn rượu bình thường có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là nói những lời đường mật; thứ hai là hùng hồn; thứ ba thì nói loạn cả lên. Sau vài vòng rượu thì bầu không khí tiến vào giai đoạn thứ hai.
Lúc này trưởng phòng Lý tuy vẫn tươi cười nhưng nhìn từ góc độ của Chúc Vu Bình thì rõ ràng là đang mất hứng. Bí thư Chúc thấy trong mắt trưởng phòng Lý thi thoảng hiện lên chút ghen ghét, thế là thầm hiểu: Trưởng phòng Lý này ngày thường dùng cơm thường được người ta coi là nhân vật chính, bây giờ tuy ngồi cùng ghế chủ vị với Vương Tử Quân thế nhưng lại căn bản không còn tình huống sao vây quanh trăng, vậy nên trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái.
Phó phòng tài chính tỉnh thật sự là thần tài mà nhiều nơi phải cung phụng, thế nhưng anh cũng nên xem tình thế, cũng không suy nghĩ xem anh là ai, chủ tịch Vương là ai?
Khi Chúc Vu Bình đang thầm định giá thì bên kia đã uống xong ly rượu. Triệu Hác Giai sau khi uống rượu giao bôi với Vương Tử Quân thì chẳng những không chút xấu hổ, thậm chí còn nâng ly lên nói với trưởng phòng Lý:
- Trưởng phòng Lý, ban thủ lĩnh, em gái mời anh một ly, hy vọng sau này anh có thể bật đèn xanh cho các hạng mục của huyện, chuyển tiền xuống nhanh nhanh một chút, xem như cứu vớt một huyện nghèo rớt mồng tơi.
Trưởng phòng Lý cười khẽ, hắn nâng ly lên nói:
- Bí thư Triệu, em Hác Giai, đừng gọi tôi là trưởng phòng, anh chỉ là phó phòng mà thôi, hơn nữa còn là một trong số những phó phòng của phòng tài chính. Không phải là anh không nể mặt em, nhưng tiền thì cang nhiều càng ít, hơn nữa bên trên quản lý rất nghiêm, dù anh có cố tình muốn giúp em thì cũng không đủ lực.
- Ban thủ lĩnh, những lời của anh có thể nói với những người khác, nhưng anh nào có lừa được chúng em? Người nào không biết anh là tam phúc của chủ tịch Trương? Hơn nữa chủ tịch Trương là người chủ đạo với hạng mục của em, nếu nói người nào không có tiền thì em tin, nhưng nếu nói phòng tài chính không có tiền, như vậy rõ ràng là anh đang gạt em.
Bí thư Triệu cũng không phải là người thích đi đường vòng, nàng vừa nói vừa nâng ly nói:
- Ban thủ lĩnh, trưởng phòng Lý, rượu này em vẫn mời anh, còn anh có uống hay không, điều này phải xem vào phần tình cảm của anh dành cho em như thế nào.
- Đồng thời ly rượu này cũng không nên ép vào phương diện công tác, cũng chỉ có thể nói là mời anh. Nói thật, trong ban chúng ta có một người thành công như anh, hơn nữa lại là một người cực kỳ có tiềm lực, mọi người đều rất vui vẻ, mọi người nói xem có phải không?
- Ha ha ha, bí thư Triệu, em Hác Giai, em đã nói như vậy thì anh cũng không còn gì khác để nói, nếu từ chối cũng làm tổn thương tình cảm anh em nhiều năm nay. Cứ như vậy đi, cho dù anh có bị chủ tịch Trương la mắng cũng sẽ cố gắng giải quyêt thỏa đáng cho em.
Trưởng phòng Lý nhắc đến chủ tịch Trương thì giọng điệu không khỏi lớn thêm vài phần, rõ ràng sự coi trọng của chủ tịch Trương là một sự kiện cực kỳ đáng để khoe khoang.
Trong tỉnh Sơn Nam chỉ có một vị chủ tịch họ Trương, chính là bố của Trương Lộ Giai. Vương Tử Quân thật sự không tiếp xúc nhiều lắm với ông bố vợ hờ này của mình, vì thế có thể nói là biểu hiện không quá mức thân cận.
- Ban thủ lĩnh, xem anh nói kìa, có ai không biết anh có quan hệ tốt với chủ tịch Trương? Hơn nữa Hác Giai là ai, chính là Bạch Cốt Tinh của ban chúng ta, lúc này xem như ngài là anh hùng cứu mỹ nhân, vì bí thư Hác Giai mà hiến thân một lần là vừa.
Trưởng phòng Tiếu dùng giọng điệu cực kỳ sắc bén chọc ghẹo trưởng phòng Lý.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy kỳ quái với ba chữ "Bạch Cốt Tinh" phát ra từ miệng trưởng phòng Tiếu. Hắn nghe Triệu Quốc Lương nói bây giờ trong thể chế có lưu hành ba chữ "Bạch Cốt Tinh", hơn nữa những người được mệnh danh như vậy đều là tri thức tinh anh. Vương Tử Quân thầm nghĩ Triệu Hác Giai thật sự đáng xưng tụng là Bạch Cốt Tinh, vì nàng đã đẹp lại trẻ tuổi, hơn nữa lại cực kỳ thông minh, ai dám coi thường một người phụ nữ như vậy?
Chỉ là vị trưởng phòng Tiếu kia lại tận dụng mọi cơ hội để trêu chọc mà không quan tâm đến bầu không khí và tình huống, thế cho nên Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao đối phương vẫn chỉ là trưởng khoa mà thôi.
Mọi người lên tiếng, trưởng phòng Lý chợt nâng ly hướng về phía Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, hai ngày nữa tôi còn có việc cần đi lại trên địa bàn của ngài, kính xin chủ tịch Vương quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Trưởng phòng Lý quá khách khí rồi, khi nào đến thì anh cứ báo một tiếng, tôi sẽ sắp hàng nghênh đón.
Vương Tử Quân cùng cụng ly với trưởng phòng Lý rồi cười ha hả nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, có lẽ ngài cũng nhận được thông báo của Lưu Lão Nhị, đó là người nổi tiếng nhất thành phố Đông Bộ và là lão chiến hữu của tôi hai ngày nữa sẽ về nhà thăm mẹ, lúc đó chúng ta cùng nhau uống vài ly cho vui.
Trưởng phòng Lý vừa nói vừa nâng ly lên.
"Lưu Triêu Phong về nhà thăm mẹ?"
Chuyện này Vương Tử Quân thật sự không biết, vì trước đó hắn đã ra tay cực kỳ quyết đoán với em trai của Liêu Siêu Phong là Lưu Siêu Cử, thế nên cũng không trông mong Lưu Siêu Cử sẽ mời mình tham gia buổi tụ hội của Lưu gia.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Trương Thông đã cười ha hả nói:
- Ban thủ lĩnh, chờ anh đến thành phố Đông Bộ, chúng tôi sẽ hoan nghênh nhiệt liệt.
Trương Thông vừa nói vừa nâng ly lên cụng ly với trưởng phòng Lý.
Trưởng phòng Lý cũng đã uống khá nhiều, hơn nữa hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy mà thôi, cũng không đặt sự việc này vào trong lòng. Hơn nữa hắn thấy Lưu Lão Nhị mời cả đám bí thư và chủ tịch huyện, tất nhiên sẽ không thể không mời Vương Tử Quân, vì vậy sau khi cạn ly với Trương Thông cũng không tiếp tục nhắc lại đề tài này.
Gần mười giờ tối thì bữa tiệc kết thúc, ngoài vài người phải quay về thì phần lớn được Trương Thông sắp xếp ở lại khách sạn Đông Bộ. Sau khi sắp xếp xong cho những người kia thì Vương Tử Quân mới leo lên xe chạy như bay về nhà.
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua Lưu Lão Nhị có đưa thiệp mời cho tôi, nói là anh của anh ta về thăm nhà, mời tôi đến dùng cơm, nhưng tôi từ chối.
Trương Thông ngồi trên xe với Vương Tử Quân, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi cẩn thận nói.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh sợ người ta mời khách là có chuyện sao?
- Cũng không có gì, chỉ là không muốn qua mà thôi.
Trương Thông rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn thật sự nghĩ rằng quen biết thêm một người sẽ có thêm đường đi, hơn nữa con đường của Liêu Triêu Phong rất rộng rãi.
Nhưng Lưu Siêu Cử có mâu thuẫn với Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho Trương Thông phải thận trọng suy xét. Lưu gia dù có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng nó có thể so sánh được với một chủ tịch Vương có thể quyết định cho hắn làm phó chủ tịch thường ủy hay không? Điều này không khỏi làm cho hắn sinh ra cảm giác do dự khi đi đến tham gia bữa tiệc ở Lưu gia.
Chúc Vu Bình ngồi ở phía bên kia nghe thấy Trương Thông ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói với Vương Tử Quân, hắn khẽ cười:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không đi, Lưu Lão Nhị lần này mời chúng tôi, cũng chính là muốn tìm thể diện cho Lưu gia.
Sau khi nghe hai người kia lên tiếng thì Vương Tử Quân cũng không nhắc lại. Sau vài phút trầm mặc thì mọi người bắt đầu nói về một vài việc vặt ở thành phố Đông Bộ, hai mươi phút sau xe dừng lại ở khu nhà thị ủy.
Vi ba người đều có nhà thuộc khu thị ủy, chẳng qua có hơi khác về khu vực mà thôi, thế cho nên cũng không cần làm phiền lái xe đưa về. Vị trí nhà của Trương Thông là gần nhất, thế nhưng hắn lại kiên trì cùng với Vương Tử Quân đưa Chúc Vu Bình đến nhà, sau đó đưa Vương Tử Quân đến cổng biệt thự. Khi Vương Tử Quân xuống xe thì hắn khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, đám bạn học của tôi có tố chất không đều, tốt xấu lẫn lộn, kính mong chủ tịch đại nhân đại lượng bỏ quá cho, không chấp nhất với bọn họ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười cười, hắn hiểu Trương Thông muốn nói gì. Hắn tiến lên khẽ vỗ vai Trương Thông rồi nói:
Tên đàn ông thở dài một hơi:
- Mua quà cáp. Text được lấy tại Truyện FULL
- Quà cáp? Bây giờ cũng không phải ngày lễ, tặng quà gì chứ?
Người phụ nữ cũng hiểu hai chữ quà cáp là có ý gì, nàng hỏi mang theo vài phần nghi vấn.
- Ai nói là quà cáp của anh, là của lãnh đạo của anh.
Người đàn ông nói rồi bắt đầu mở miệng như máy hát:
- Em biết rõ vị quan lớn nhất thành phố Đông Bộ chúng ta là ai không?
- Không biết!
Cô gái cười hì hì nói tiếp:
- Dù sao thì vi quan lớn nhất trong thành phố chúng ta chính là bí thư Đổng Quốc Khánh, cũng không biết là người nào khi nào thì đi, trước đó lúc nào cũng ồn ào học tập này nọ, thật sự phiền chết đi được.
- Được rồi, lời này cũng chỉ có thể càu nhàu với anh, cũng đừng nói với người ngoài, nếu không sẽ bị người ta phản ánh lên trên, chú ý sẽ bị lãnh đạo xử phạt.
Người đàn ông vội vàng che miệng cô gái rồi khẽ nói.
- Được rồi, nhìn bộ dạng của anh kia, giống như Đổng Quốc Khánh là bố của mình vậy.
Cô gái dùng giọng bất mãn nói với tên đàn ông.
- Hì hì, nếu Đổng Quốc Khánh mà là cha anh thì còn gì là tốt hơn? Đừng nói là Đổng Quốc Khánh, dù là Vương Tử Quân làm cha thì anh cũng đồng ý, nếu có một người cha như vậy thì anh còn phải chạy bở hơi tai trong văn phòng sao?
Vương Tử Quân thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, hắn thật sự bội phục dũng khí của người đàn ông kia, nhưng hắn cảm thấy mình căn bản không thể làm cha người ta được. Mạc Tiểu Bắc vừa rồi còn cảm thấy xấu hổ vì những hành vi của cặp nam nữ, thế nhưng lúc này lại nở nụ cười không tiếng động, nàng dùng hai mắt như trăng khuyết nhìn về phía Vương Tử Quân.
- Anh nói thì hay lắm, chủ tịch Vương người ta còn trẻ như vậy, sao có thể có một người cha như anh? Hình như chủ tịch Vương còn chưa đến ba mươi, nếu anh là con của anh ấy, dù Vương Tử Quân là thần cũng không thể làm cha khi chưa đến ba tuổi được.
Cô gái cũng là người có cá tính mạnh mẽ, vì vậy nàng mở miệng mà ăn bản cũng không có quá nhiều cố kỵ.
- Thưa Thần, đi thôi.
Mạc Tiểu Bắc khẽ đưa miệng đến sát bên tai Vương Tử Quân khẽ nói một câu.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt quyến rũ của Mạc Tiểu Bắc, trong lòng hắn chợt bùng lên lửa nóng, hắn chăm chú ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, lại khẽ thì thầm:
- Vợ, hôm nay sẽ cho em biết thế nào là sự lợi hại của thần, không cho phép em nửa đường cầu xin tha thứ.
Khi hai người Vương Tử Quân đang tràn đầy tình cảm thì người đàn ông kia lại nói:
- Nói trắng ra thì lần này bận rộn như vậy cũng vì có chút liên quan đến chủ tịch Vương, nếu không phải Lưu Lão Nhị bị chủ tịch Vương kích thích, cũng sẽ không rềnh rang như vậy.
- Lưu Lão Nhị là ai?
Cô gái kiên nhẫn hỏi.
- Chính là Lưu Siêu Cử, là ông chủ công ty bất động sản Lập Phong.
Người đàn ông nói đến Lưu Siêu Cử thì giống như cũng không có chút tình cảm gì.
- Anh nghe trưởng phòng nói Lưu Siêu Cử lần này sở dĩ kéo anh mình về thăm người thân cũng là vì muốn tìm về chút thể diện. Em có biết không, trước đó vì chuyện ký hợp đồng lao động, Lưu Lão Nhị tính quá vẹn toàn, kết quả bị chủ tịch Vương căn bản không nói hai lời mà lấy lại công trình, nghe nói hắn vì sự kiện này mà tổn thất rất nhiều.
Người đàn ông biết rõ khá nhiều, dù nói có chút khoa trương nhưng cơ bản cũng được tám chín phần mười.
- Cái này em cũng biết, nhưng anh của hắn ta thì có liên quan gì đến chủ tịch Vương chứ?
- Tại sao không? Đám người này cực kỳ coi trọng mặt mũi, thậm chí thể diện còn nặng hơn cả sinh mạng, anh cho tôi một đấm thì tôi phải cho anh một đá. Lưu Lão Nhị lần này mời không ít người nhưng lại không cho mời chủ tịch Vương, chính là muốn gạt chủ tịch Vương ra ngoài, để cho chủ tịch Vương xấu hổ.
Tên đàn ông kia nói, không biết bàn tay sờ vào chỗ nào mà lại bị cô gái kia nói vài lời hờn dỗi.
- Người kia nói thật sao?
Mạc Tiểu Bắc lại tiếp tục dùng giọng thơm như hoa lan nói bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cảm thấy tai có hơi ngứa, bị một cặp nam nữa kia làm trong lòng bùng lửa nóng, lúc này hắn thật sự không chịu nổi. Hắn giữa lấy tay Mạc Tiểu Bắc, bàn tay cũng không khỏi hoạt động.
- Anh nói chính sự một chút được không?
Mạc Tiểu Bắc giả vờ nổi giận đánh vào bàn tay của Vương Tử Quân.
- Thật sự là như vậy, nhưng đó chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt, không đáng quan tâm.
Vương Tử Quân lúc này cũng căn bản không quan tâm đến Lưu Lão Nhị, bây giờ hắn chỉ muốn thân mật với vợ mình thôi.
Lúc này âm thanh sột soạt của cặp nam nữ trong bóng tối càng thêm lớn, tiếng thở dốc truyền đến không khỏi làm cho một người từng trải phong phú như Vương Tử Quân cũng nóng lòng rạo rực.
Khi Vương Tử Quân sắp không nhịn được thì Mạc Tiểu Bắc đã giữ lấy bàn tay của hắn rồi khẽ nói:
- Về nhà rồi nói sau.