Bí Thư Trùng Sinh
Chương 533 : Ngày Mai Sẽ Rất Tốt
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Có người nói tiêu chí vật chất ở thành phố ngoài nhà cao tầng còn có ánh đèn nê ông lấp lánh vào ban đêm, đến tối nơi đây sẽ sáng lên rực rỡ, dù có đi ra cũng thiếu tình huống được nhìn thấy những vì sao trên trời, dù có cố sức tưởng tựng cũng không thể nào so sánh với tình huống tự nhiên. Vương Tử Quân cảm thấy như vậy, thế cho nên người thành phố thích quay về với nông thôn, về thiên nhiên thăm thú là như vậy.
Vương Tử Quân cùng Mạc Tiểu Bắc đi dạo một phen, cuối cùng cũng phải về. Sau khi ra khỏi công viên thì hắn cũng không còn hứng thú tiếp tục đi tản bộ, thế là vươn tay bắt một chiếc taxi.
Mạc Tiểu Bắc hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế là trái tim đập mạnh hơn, mặt cũng đỏ lên. Ánh mắt nàng nhìn về phía Vương Tử Quân sâu sắc như biển, lại hờn dỗi nhéo tay hắn, trong lòng đầy ấm áp và cảm động.
- Anh bạn, đi đâu đây?
Tên tài xế taxi còn khá trẻ tuổi, không nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn có chút u ám, thế nhưng nụ cười sáng lạn lại rất rõ ràng.
- Đến khu nhà thị ủy.
Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc ngồi song song với nhau ở hàng ghế phia sau, hắn dùng giọng không quá quan tâm nói.
- Đến khu nhà thị ủy? Đó chính là nơi tốt, nghe nói bây giờ giá cả lên cao, hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Tên tài xế giống như trời sinh là một người ba hoa, hắn vừa nghe rõ khách muốn đi đâu thì lập tức trở nên đầy hào hứng.
Vương Tử Quân thật sự cũng không có hứng nói chuyện với vị tài xế nhiệt tình này, hắn lễ phép gật đầu ừ một tiếng, sau đó chợt nghe tài xế kia nói tiếp:
- Năm trước tôi có một người thân kết hôn, muốn mua một căn nhà trong khu chung cư thị ủy, thế là nhờ tôi hỏi giúp một câu. Kết quả là tôi tìm được một nhân viên thuộc phòng quản lý sự vụ cơ quan để hỏi, giá cả một căn hộ chỗ đó có thể mua được hai căn hộ ở chỗ khác.
Vương Tử Quân cười cười từ chối cho ý kiến:
- Giá cả đắt đỏ như vậy thì có người mua sao?
- Tất nhiên là có người mua, hơn nữa nghe nói có rất nhiều người tình nguyện mua căn hộ ở đó. Anh thử nghĩ xem, đó là khu quy hoạch căn hộ của thị ủy, khu nhà của bí thư và chủ tịch thành phố cách đó cũng không quá xa, thế cho nên cũng xem như là hàng xóm, thế nào chẳng có ngày đụng mặt hai vi lãnh đạo này. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, chẳng phải gần ban công thì thấy trăng đầu tiên, có cơ hội phóng lên trời sao?
Lái xe vừa mở miệng khoác lác vừa khẽ đánh tay lái. Vì muốn chứng minh sự thật trong lời nói của mình, hắn lấy ví dụ có một cán bộ vì ở trong khu nhà thị ủy, vì có quan hệ tốt với một vị phó chủ tịch thành phố mà được đề bạt làm cục trưởng.
Thấy Vương Tử Quân giữ im lặng thì tên lái xe càng thêm khoác lác, hắn nói không dứt miệng, lại thầm nghĩ:
- Anh bạn, anh có nghe nói chưa? Có người bắt đầu khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố của chúng ta.
- Khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố?
Vương Tử Quân còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Tiểu Bắc đã dùng giọng giòn tan hỏi:
- Cái gì mà khai chiến với tiểu chủ tịch thành phố?
- Tiểu chủ tịch chính là cách xưng hô của nhân dân với chủ tịch Vương, anh ấy còn trẻ mà đã tiến lên làm chủ tịch, đây thật sự là lần đầu tiên chúng tôi được thấy, vì thế mọi người thường gọi là tiểu chủ tịch. Người ta tuy còn trẻ nhưng làm việc không tầm thường, nói theo lời của nông dân vào thành phố làm công, sau khi chủ tịch Vương phổ biến hợp đồng lao động, đại bộ phận công nhân đều nhận được tiền lương vào đúng ngày tháng. Chỉ nói riêng điểm này thì tôi thật sự cảm thấy rất bội phục chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân nghe tên lái xe lên tiếng khích lệ thì cảm thấy có chút đỏ mặt, khi hắn chuẩn bị thay đổi chủ đề thì Mạc Tiểu Bắc lại dùng giọng kiêu ngạo nói:
- Tôi cảm thấy đó cũng chỉ là bình thường thôi.
- Cô em, thế đạo hôm nay chó có đường chó mèo có đường mèo, làm quan cũng có quy củ riêng. Người ta đều cố gắng liên lạc với lãnh đạo, cô nói xem chủ tịch Vương vì sao phải cố gắng liên lạc với dân chúng? Đây rõ ràng là làm ảnh hưởng đến quy củ. Cô giúp công nhân được cầm tiền lương đúng thời điểm, cô làm được một việc tốt, có thanh danh tốt, thế nhưng cũng xem như đắc tội với người. Cô biết người nổi tiếng nhất thành phố chúng tôi là ai không?
Tên lái xe rất vui vẻ khi được nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp như Mạc Tiểu Bắc, thế là cũng có hào hứng nói chuyện hơn.
Mạc Tiểu Bắc cũng không hiểu quá rõ vì điều này, khi nàng dùng ánh mắt chần chờ nhìn Vương Tử Quân, tên tài xế kia đã nói tiếp:
- Lưu Triêu Phong, là quân đoàn trưởng Lưu. Anh ta là người nổi tiếng nhất thành phố Đông Bộ, trước kia thành phố rất có chính sách nghiêng với người nhà của anh ta, em trai Lưu Siêu Cử của Lưu Triêu Phong có thể lập công ty bất động sản Lập Phong cũng là nhờ vào ảnh hưởng của ông anh ở thành phố Đông Bộ.
- Thế nào? Bây gời Lưu Triêu Phong và chủ tịch Vương có gì đó xích mích sao?
Mạc Tiểu Bắc tuy vẫn dùng giọng trong trẻo lên tiếng, thế nhưng hai hàng chân mày lại nhướng lên, rõ ràng đang nổi giận.
Tên lái xe cũng không phá hiện sự khác biệt của Mạc Tiểu Bắc, hắn thấy đối phương chẳng qua chỉ là một cô gái thích hóng chuyện mà thôi, thế là hắn cười hì hì nói:
- Cũng không phải như vậy, tất cả đều là do em trai của Lưu Triêu Phong là Lưu Siêu Cử làm ra. Nghe nói khi người này cố gắng khất nợ lương công nhân thì vị chủ tịch Vương cho nếm quả đắng, bây giờ lợi dụng tình huống ông anh quay về để lén ngáng chân chủ tịch Vương.
- Nghe nói lần này có không ít người đến tham gia lễ mừng thọ tám mươi của mẹ anh ta, nhưng bọn họ lại không mời chủ tịch Vương. Cô nói xem, một tình huống giống trống khua chiêng như vậy lại thiếu chủ tịch Vương, đây không phải cố ý làm khó cho chủ tịch Vương sao?
- Anh ta có quan hệ không tốt với chủ tịch Vương, không mời chủ tịch Vương không phải là quá bình thường sao?
Vương Tử Quân khẽ cười rồi hỏi.
- Anh bạn, cậu còn trẻ nên cũng không hiểu hết ý nghĩa của sự việc này, trong đó có ẩn giấu khá nhiều thứ, tôi cũng không thể nói rõ với cậu. Dù sao thì ở thành phố Đông Bộ này cũng không phải chỉ có một mình Lưu Lão Nhị muốn làm khó chủ tịch Vương, cậu không tin thì cứ đi hỏi mà xem. Ôi, làm quan đúng là nhức đầu.
Tên lái xe dùng giọng không cho là đúng để phản bác ý kiến của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nhắc đến chuyện này.
Tên tài xế thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì cũng có chút không thỏa mãn, hắn định nói thêm vài câu. Nhưng lúc này hai bên đường chợt xuất hiện những thân cây trúc đào bừng bừng sức sống, hai bên đường xuất hiện những căn biệt thự thần bí, khu nhà thị ủy chợt xuất hiện ngay trước mắt.
Tên tài xế nhìn thấy cánh cổng uy nghiêm của khu nhà thị ủy, thế là thắng xe dừng lại.
Sau khi thanh toán tiền taxi, hai người Vương Tử Quân đi vào trong khu nhà thị ủy. Tên tài xế nhìn hai người Vương Tử Quân đi vào trong cổng, hắn thầm nghĩ: "Người kia sao nhìn quen quen vậy nhỉ?" Thế nhưng hắn cũng không nhớ đã từng gặp người kia ở nơi đâu, thế cho nên chỉ có thể lắc đầu rời đi.
- Lưu Siêu Cử kia rõ ràng không phải thứ gì tốt.
Mạc Tiểu Bắc hung hăng mắng một câu.
- Được rồi, cũng không cần chấp nhặt với người này.
Vương Tử Quân khoát tay dùng giọng ôn hòa nói với Mạc Tiểu Bắc.
- Chuyện này không thể tính như vậy được.
Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, nàng xiết chặt nắm đấm nói.
- Người ta thích thì cứ mặc kệ, thích làm gì cứ làm, Lưu Siêu Cử bày ra trò gì cũng được, mặc kệ không cần quan tâm là xong.
Vương Tử Quân nói rồi kéo Mạc Tiểu Bắc đi nhanh.
- Siêu Cử, cậu đang ở đâu vậy?
Trong điện thoại vang lên một giọng nam rất trầm, âm thanh này truyền thẳng vào trong tai Lưu Siêu Cử.
- Anh, em còn ở chỗ nào nữa, em đang ở nhà.
Lưu Siêu Cử cười ha hả dùng giọng thân thiết nói.
- Vậy thì tốt rồi, sức khỏe của mẹ thế nào?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của Lưu Triêu Phong.
- Sức khỏe của mẹ rất tốt, hôm nay nghe nói anh đưa Tiểu Hổ đến thì rất vui vẻ, ăn được cả chén cơm. Hì hì, nếu không phải chúng em cố gắng ngăn cản, chỉ sợ mẹ sẽ ra mặt làm cho anh một lồng bánh bao.
- Mẹ khỏe là tốt rồi. Siêu Cử, anh em chúng ta đã làm cho mẹ khổ nhiều, những năm qua tôi lại luôn ở bên ngoài, căn bản là nhờ cậu ở nhà chăm sóc mẹ.
Đầu bên kia vang lên giọng nói tràn đầy tình cảm của Lưu Triêu Phong.
Lưu Siêu Cử nghe thấy anh trai nói như vậy thì thật sự rất thoải mái, hắn có thói quen vung một tay lên, hắn cũng không quan tâm đến tình huống anh mình có thấy được không, hắn dùng giọng không quá quan tâm nói:
- Anh, xem anh nói kìa, mẹ chính là anh em chúng ta cùng quan tâm chăm sóc, cũng không phải chỉ có một mình em.
- Đúng rồi, mai là ngày vui, chúng ta cần phải vui vẻ lên, anh về thì càng thêm vui hơn.
- Đúng vậy, mai là ngày vui. Đúng rồi Siêu Cử, ngày mai là đại thọ tám mươi của mẹ, ý của tôi là mời vài người bạn thân là được, cũng đừng làm gì khác quá rềnh rang, chung quy cũng chỉ là chuyện trong nhà mà thôi.
Lưu Triêu Phong nói cười trong điện thoại rồi trầm giọng dặn dò.
Lưu Siêu Cử có thể nói đã chuẩn bị rất kỹ về vấn đề này, hắn lập tức bày ra bộ dạng vô tội nói:
- Anh, chuyện này không cần anh nói thì em cũng biết rất rõ, nhưng không biết là kẻ nào để lộ tin tức mừng thọ ra ngoài, kết quả không phải chỉ lãnh đạo huyện biết rõ, ngay cả bí thư Đổng cũng gọi điện thoại đến, nói rằng sẽ đến chúc thọ mẹ. Em đây rất muốn từ chối khéo, nhưng đối phương rất quyết tâm, em cũng chịu thôi. Anh à, uy tín của anh đã bộc lộ quá rõ ràng và mạnh mẽ, nếu muốn yên tĩnh thì thật sự là hơi khó.
Lưu Triêu Phong chợt trầm ngâm, sau đó cũng không nói gì thêm. Lưu Siêu Cử vội vàng nói:
- Anh, chuyện này em cũng không biết nói gì hơn, cũng không biết bọn họ làm sao mà biết được...
- Siêu Cử, việc này tôi cũng không trách cậu, trên hộ khẩu có ghi rõ ngày sinh, người ta muốn biết thì rất dễ dàng.
Lưu Triêu Phong khẽ cười giải thích với Lưu Siêu Cử.
Lưu Siêu Cử nghe thấy anh trai giải thích như vậy thì tỏ ra cực kỳ vui vẻ, hắn tranh thủ thời gian nói:
- Em cũng nghĩ đến khả năng này.
- Bí thư Đổng muốn đến thì chúng ta sẽ hoan nghênh. Năm xưa khi anh ấy làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, tôi cũng từng uống rượu với anh ấy hai lần. Người này khá mạnh mẽ, cũng khá hiện thực, vì thế cậu nên thay mặt tôi chào hỏi một tiếng, nói anh ấy một tiếng, mong anh ấy thông báo xuống bên dưới, cũng đừng nên đến quá nhiều người.
Lưu Siêu Cử thật sự cảm thấy không vui với ý kiến của anh mình, thế nhưng hắn cũng biết nhiều người đến chúc thọ anh mình, tất cả cũng là vì nể mặt Lưu Triêu Phong mà thôi. Có câu tướng xa không nhận lệnh vua, anh mình công tác ở xa, bây giờ quay về gặp mặt người ta cũng chỉ có thể nhận biết một chút mà thôi.
- Anh cứ yên tâm, chuyện này em nhất định sẽ làm thật tốt, căn bản không làm khó anh.
- Vậy thì tốt rồi.
Lưu Triêu Phong nói thêm hai câu thì cúp điện thoại.
- Nhị thúc.
Khi Lưu Siêu Cử cúp điện thoại và thầm nghĩ đến tình huống rầm rộ vào ngày mai, Lưu Chí Bân chợt chạy đến.
- Có việc gì?
Lưu Siêu Cử nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân rồi dùng giọng tùy ý hỏi.
- Nhị thúc, đoàn kịch của tỉnh đã đến, chú xem nên sắp xếp bọn họ đi đâu đây?
Lưu Chí Bân chỉ về phía một chiếc xe cách đó không xa rồi khẽ hỏi.
- Những chuyện này mà cậu cũng phải hỏi tôi sao? Sắp xếp chỗ nào mà chẳng được. Sau này những chuyện lặt vặt thế này cũng không cần hỏi tôi, bố và ông cậu đang có chuyện cần, sao cậu không đến mà hỏi bọn họ?
- Ôi, Nhị thúc, cháu biết chú muốn tốt cho cháu, nhưng đây cũng không phải là cháu đề phòng các vấn đề có thể xảy ra sao?
Lưu Chí Bân cười hì hì, sau đó nhanh chóng chạy đi. Lưu Siêu Cử nhìn bộ dạng của Lưu Chí Bân thì khẽ nở nụ cười.
- Nhị ca, nghe nói anh mời mọi người, anh có mời Vương Tử Quân kia kia không?
Lưu Siêu Trì cầm một miếng dưa hấu lớn, hắn vừa ăn vừa cười nói với Lưu Siêu Cử.
Lưu Siêu Cử thật sự không ưa đứa em cả ngày chỉ biết ăn chơi của mình, nhưng dù hắn có không ưa thì cũng không thể thay đổi được sự thật đây là em mình. Vì thế dù hắn có không thích thì cũng chỉ hừ một tiếng nói:
- Có chuyện gì sao?
- Anh, anh không mời hắn thì quá đúng. Con bà nó, tiểu tử này làm việc quá mức, ngày hôm đó em đuổi bắt được vài con thỏ hoang định cho hắn làm món nhắm rượu, không ngờ đối phương lại không tiếp nhận tình cảm, còn mắng cho một chặp. Con bà nó, cũng không soi gương xem mình là ai, tưởng rằng mình là chủ tịch thành phố thì không ai dám động vào sao?
Lưu Siêu Trì vừa nói vừa nhổ hạt dưa dấu ra ngoài.
Lưu Siêu Cử hừ một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Chuyện này cậu cũng đừng quan tâm. À, đúng rồi, Tứ đệ, cậu cũng không còn nhỏ tuổi, cũng nên quan tâm đến sự việc trong nhà. Mẹ đã đến ngày mừng thọ tám mươi, cậu cũng không nên đặt tất cả việc lớn việc nhỏ lên người tôi, cậu cũng nên sang kia giúp một tay là vừa.
- Vâng.
Lưu Siêu Trì dù là người kiêu ngạo không nghe lời ai, thế nhưng hắn vẫn sợ hãi Nhị ca của mình, dù sao thì Lưu Siêu Cử cũng là người cho hắn tiền.
Có câu ăn thịt uống rượu của người thì miệng ngắn lại, Lưu Siêu Trì thường xuyên xin tiền của Lưu Siêu Cử, tất nhiên sẽ không nói được lời nào hay.
Lưu Siêu Cử nhìn Lưu Siêu Trì bỏ đi mà ánh mắt nhìn về phía mặt trời chiều, nhìn hình bóng vàng rực mà tâm tình hắn chợt tốt hẳn lên. Người nghèo có cách sống của người nghèo, người giàu có phương pháp của người giàu, mai sẽ là ngày tốt lành, hắn thật sự rất chờ mong.