Bí Thư Trùng Sinh

Chương 539 : Cương Vị Biến Đổi, Điều Chỉnh Quan Hệ Giai Cấp

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


"Đi đến phòng lao động?"



Lý Uyển Chân chợt cảm thấy ngây người vì niềm vui xuất hiện đột nhiên này, dù nhà máy đang xuống dốc nhưng dù sao thì lạc đà chết gầy vẫn lớn hơn ngựa, cơ cấu hành chính trong nhà máy vẫn tốt hơn dưới bộ phận sản xuất rất nhiều.



- Cám ơn giám đốc Triệu! Anh Đổng, anh còn không mau cảm ơn giám đốc Triệu đi.



Lúc này anh Đổng cũng cảm thấy rất phiền, nếu như chỉ một mình hắn ở nhà, giám đốc Triệu đến và khách sáo như vậy thì hắn nhất định sẽ cảm tạ một phen. Nhưng lúc này tình hình lại khác, chủ tịch Vương đang ở trong nhà mình, sự việc này xảy ra không phải sẽ làm cho chủ tịch Vương nhìn mình bằng ánh mắt khác sao? Không phải mình mới lái xe được vài này đã vểnh đuôi lên trời, đã lấy da hổ làm cờ rồi à?



Lý Uyển Chân thấy chồng mình không nói lời nào thì rất căm tức, nhưng bây giờ có nhiều người, nàng vẫn phải giữ thể diện cho chồng. Vì thế nàng chỉ có thể xấu hổ cười khan hai tiếng rồi cười nói:



- Giám đốc Triệu, ngài uống nước đi, hôm nay có hơi nóng.



Giám đốc Triệu cũng rất phối hợp, hắn nâng ly nước ngọt lên uống một ngụm, sau đó cười nói:



- Hôm nay thật sự rất nóng, lại nhiều muỗi, thật sự không phải thời điểm quá thích hợp. Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên, anh Hà, ngày mai anh lắp cho nhà anh Đổng một cái điều hòa, phải đảm bảo giấc ngủ của anh Đổng. Anh ấy là lái xe cho chủ tịch thành phố, ăn ngon ngủ ngon thì mới có tinh thần tốt, nếu không sẽ không chịu trách nhiệm về vấn đề an toàn của lãnh đạo thành phố, như vậy ban ngành lãnh đạo chúng ta rõ ràng là không hợp cách.



- Giám đốc Triệu, điều này hay là thôi đi, tôi...



Anh Đổng chợt trở nên gấp gáp.



- Anh Đổng, anh cũng đừng nên từ chối, điều hòa cũng không phải một mình anh hưởng thụ, anh nghĩ xem, anh không nghỉ ngơi tốt, như vậy sao có thể đảm bảo được vấn đề an toàn của chủ tịch Vương chứ? Nói trắng ra thì đây chính là nhiệm vụ chính trị hạng nhất.



Giám đốc Triệu vung tay lên rồi trầm giọng nói với anh Đổng.



- Giám đốc Triệu, cũng không cần như vậy đâu.



Anh Đổng uống một ngụm bia rồi kiên quyết từ chối.



Vẻ mặt giám đốc Triệu chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó lại lộ ra nụ cười. Hắn biết rất rõ, bây giờ anh Đổng không còn là một lái xe bình thường của văn phòng khối chính quyền thành phố đến xin thay đổi công tác cho vợ, sau lưng anh Đổng chính là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền thành phố.



- Anh Đổng, trước tiên tôi nói rõ với anh, chiếc điều hòa là tài sản của nhà máy, anh chỉ có quyền sử dụng, nhìn qua thì anh Đổng là người có lợi, thực chất người có lợi chính là nhà máy chúng tôi. Trước mắt nhà máy đang ở vào giai đoạn then chốt quyết định phương hướng đi về phía trước, ngài là lái xe của chủ tịch Vương, ngài nói vài câu với chủ tịch thật sự có tác dụng còn hơn chúng tôi rất nhiều. Dù nói thế nào thì ngài cũng phải nhận lấy chiếc điều hòa này, coi như ngài cho ra một chút cống hiến với nhà máy chúng tôi.



- Anh Đổng, giám đốc Triệu làm vậy cũng là vì nhà máy mà thôi, anh nếu không tiếp nhận, chẳng phải có ý kiến với anh em chúng tôi sao?



Phó giám đốc Hà chợt tươi cười nói:



- Nếu ngài có ý kiến với chúng tôi, như vậy nên cho anh em chúng tôi một cơ hội, chúng ta cùng đi uống một bữa, anh nói ra những ý kiến của mình, như vậy mọi người cũng coi như thoải mái sảng khoái hơn.



- Anh Đổng, nếu người ta có ý tốt, như vậy anh nên thuận theo thì hay hơn.



Lúc này Vương Tử Quân thật sự không nên mở miệng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng. Anh Đổng đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn, có thể nói là cực kỳ khó chịu, đang chuẩn bị lên tiếng đấu võ mồm với nhóm người giám đốc Triệu, lúc này thấy Vương Tử Quân mở miệng, thế là sinh ra cảm giác thoải mái hơn một chút.



Anh Đổng không biết nói gì hơn, chỉ có thể gật đầu cười hì hì tiếp nhận. Giám đốc Triệu thấy chuyện điều hòa đã làm xong, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, ánh mắt cũng rơi lên người Vương Tử Quân.



- Cậu em, cậu nói rất đúng, anh Đổng, tất cả nhờ vào anh.



Giám đốc Triệu vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vương Tử Quân thông qua ánh đèn mờ nhạt trong nhà an Đổng, hắn cảm thấy Vương Tử Quân có chút quen mắt, thế là nói tiếp:



- Này, không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa? Tôi thấy cậu rất quen mắt.



Vương Tử Quân khẽ cười nói:



- Tôi cũng thấy có chút quen mắt, điều này nói rõ chúng ta thật sự có duyên. Tôi họ Vương, là nhân viên làm việc vặt trong phòng nghiên cứu chính sách khối chính quyền thành phố, sau này kính xin giám đốc Triệu quan tâm nhiều hơn.



- Ha ha ha, như vậy thì tốt, là bạn của anh Đổng thì cũng là bạn của tôi.



Giám đốc Triệu dùng giọng cực kỳ hào khí nói với Vương Tử Quân hai câu, sau đó chuyển ánh mắt lên người anh Đổng. Hắn cũng không nói thêm điều gì, chỉ khẽ gật đầu với phó giám đốc Hà ở bên cạnh.



Phó giám đốc Hà sở dĩ có được chức vụ hôm nay cũng là vì cực kỳ khéo hiểu lòng người, đặc biệt là hiểu ý của giám đốc Triệu, thế là hắn nhanh chóng cười nói:



- Anh Đổng, lần này chúng tôi đến đây ngoài việc thăm hỏi anh, còn muốn anh Đổng giúp cho một chuyện. Anh Đổng là người rất quen thuộc nhà máy may Miên Phưởng, anh cũng biết bây giờ nhà máy đang rơi vào hoàn cảnh khốn khó, giám đốc Triệu tuy dẫn đầu chúng tôi hết sức chèo chống, nhưng anh Đổng cũng biết rồi đấy, thật sự rất khó chữa.



Phó giám đốc Hà thở dài một hơi rồi tiếp tục nói:



- Tình huống như hiện tại cũng không phải là ngày một ngày hai, nếu như cứ tiếp tục tiếp diễn, chỉ sợ nhà máy chỉ có thể đóng cửa.



- Nhưng giám đốc Triệu là lãnh đạo nhà máy, sao có thể trơ mắt nhìn nhà máy đóng cửa như vậy được? Tất cả mọi người không có việc làm, đây là hậu quả có thể thấy rõ ràng, dù là ai cũng cảm thấy không yên.



Phó giám đốc Hà lúc này lên tiếng, lời nói dõng dạc.



Vương Tử Quân nhìn hai người giám đốc Triệu và phó giám đốc Hà cùng nhau biểu diễn, trong lòng thầm nghĩ, hai người này rõ ràng là cùng nhau diễn xuất. Thế nên hắn đặt ly bia trong tay xuống, sau đó khẽ chọc cánh tay của anh Đổng.



- Nói ra thì con đường của tôi đã được định vị sẵn, cục công nghiệp bên kia đã chừa ra cho tôi một vị trí, chỉ cần tôi tình nguyện thì lúc nào cũng có thể sang đó làm phó cục trưởng. Nhưng tôi không thể đi được, tôi đi thì nhà máy sẽ thế nào? Công nhân viên sẽ như thế nào? Một người làm giám đốc như tôi cũng không thể nào để người ta đâm thọc cột sống của mình được.



- Vì vậy tôi đi thì cũng phải tìm cho nhà máy một đường đi. Những ngày qua chúng tôi đã nghiên cứu được nhiều biện pháp, chỉ thấy có một biện pháp tốt nhất và đáng tin cậy nhất chính là đồng ý phương án mua nhà máy may Miên Phưởng của Công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên. Chỉ như vậy thì nhà máy mới có đường ra, chỉ có sự kiên trì như vậy thì nhà máy mới có thể vượt qua thời điểm khó khăn vào thời điểm hiện tại.



Nếu như Vương Tử Quân không biết rõ phương án thu mua của Công ty Đức Lương, hắn rất có thể sẽ bị những biểu hiện và lời nói của giám đốc Triệu làm cho cảm động. Nhưng lúc này hắn đã hiểu rõ ràng tất cả sự việc đang diễn ra, thế cho nên liên tục nở nụ cười lạnh lẽo.



Vương Tử Quân thầm nghĩ, Công ty Đức Lương này thật sự có thế tiến công quá phi phàm, không những có người ở khối chính quyền thành phố phất cờ hò reo, ngay cả đám lãnh đạo nhà máy cũng đã đi theo bọn họ.



- Chuyện này có phải là hơi quá rồi không? Tôi chỉ là một lái xe, sao có thể nói gì được với chủ tịch Vương?



Anh Đổng trầm ngâm một chút rồi khẽ nói.



- Anh Đổng, trong những người bên cạnh chủ tịch Vương thì anh là người có quyền lên tiếng rất mạnh mẽ. Chị dâu là nhân viên trong nhà máy, lại đang ở bộ phận sản xuất, chị ấy hiểu rõ vấn đề của nhà máy, nếu anh phát biểu ý kiến thì rõ ràng là quân dân đồng lòng. Lúc này chủ tịch Vương sắp cho ra quyết định với phương án thu mua nhà máy, anh ấy tuyệt đối sẽ phải nghe ngóng ý kiến của người bên dưới, anh là người ở bên cạnh chủ tịch Vương, như vậy chủ tịch Vương không hỏi ý kiến của anh thì hỏi ai? Nếu nhìn từ góc độ này thì anh rõ ràng là ngôi sao hy vọng của nhà máy may Miên Phưởng.



- Còn chuyện nói thế nào với chủ tịch Vương, điều này anh cũng không cần lo lắng, anh Hà đã sắp xếp sẵn tất cả, anh chỉ cần nói theo giống như vậy là được.



Giám đốc Triệu vừa nói vừa gật đầu với phó giám đốc Hà, thế là phó giám đốc Hà đặt một tờ giấy nhỏ lên bàn trước mặt anh Đổng.



Anh Đổng lúc này cũng thật sự không biết làm sao cho phải, muốn tôi nói tốt cho vài câu trước mặt chủ tịch Vương, không phải các anh nói và chủ tịch Vương đã nghe được rồi sao? Hắn thầm nghĩ như vậy rồi nói:



- Tôi nghe nói chuyện này còn phải do hội nghị thường ủy quyết định.



- Anh cứ yên tâm, chỉ cần anh làm thông công tác tư tưởng với chủ tịch Vương, thì chuyện này anh không cần quan tâm, chúng tôi đều đã có chuẩn bị với các vị lãnh đạo khác rồi.



Giám đốc Triệu nói, sau đó nâng ly lên uống cạn, lại cười nói:



- Bây giờ thị ủy cho ra quyết sách, cũng không còn là thời đại của bí thư Tiết Diệu Tiến, năm xưa anh ấy thật sự quá lợi hại, Nhâm Xương Bình dù là chủ tịch thành phố nhưng lại chẳng khác gì một người hầu.


Khi Phùng Chí Trường bỏ đi thì Vương Tử Quân khẽ xoa xoa thái dương, trong lòng hiểu rõ, Phùng Chí Trường lúc này đưa văn kiện đến cũng không muốn mình thông qua, chỉ là chào hỏi cho Đổng Quốc Khánh, hơn nữa chỉ là bắt chuyện sơ qua mà thôi, cũng không quá sâu.



Vương Tử Quân thầm nghĩ về ý kiến của Đổng Quốc Khánh, thế là rơi vào trầm ngâm.



- Tút tút tút.



Không biết bao lâu thì điện thoại trên bàn làm việc của Vương Tử Quân vang lên, hắn không nhìn số điện thoại, tiện tay nhấc máy, chợt nghe thấy đầu dây bên kia nói:



- Có phải là chủ tịch Vương không?



Vương Tử Quân thấy âm thanh kia có chút xa lạ, thế là nói:



- Đúng vậy, tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi anh là...



- Chào chủ tịch Vương, tôi là Lưu Vinh Hòa.



Lưu Vinh Hòa giống như sợ Vương Tử Quân không biết mình là ai, hắn nói tiếp:



- Bí thư Lưu chính là ông cụ nhà tôi?



Bí thư Lưu? Vương Tử Quân có chút sững sờ, hắn cũng hiểu bí thư Lưu là ai, thế là cười nói:



- Thì ra là anh, hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho tôi thế này?



Lưu Vinh Hòa cười ha hả nói:



- Chủ tịch Vương, tôi không có chuyện không lên điện tam bảo, cũng không dễ nói trong điện thoại. Thế này đi, tôi nay tôi ở khách sạn Khải Uy chờ anh, chúng ta không gặp không về.



Lưu Vinh Hòa nói xong thì nhanh chóng cúp điện thoại.



Vương Tử Quân nghe những âm thanh từ đầu dây bên kia, hắn thầm suy đoán mục đích của Lưu Vinh Hòa khi tìm mình. Hắn và phó bí thư Lưu Truyền Thụy có quan hệ không tệ, bí thư Lưu Truyền Thụy cũng nhiều lần giúp đỡ công tác của hắn, hắn biết bí thư Lưu Truyền Thụy có một người con trai nhưng tên gì thì không rõ.



Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Trương Lộ Giai. Nếu muốn tìm hiểu về Lưu Vinh Hòa thì Trương Lộ Giai rõ ràng là lựa chọn tốt nhất.



- Tôi là Trương Lộ Giai, thì ra là trưởng phòng Hà, chào anh, chào anh! Anh chờ một chút, bây giờ tôi có hơi bận, chút nữa sẽ gọi điện thoại lại cho anh.



Trương Lộ Giai nghe điện thoại, nàng cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng mà dùng giọng như súng liên thanh nói.



Trương Lộ Giai nói một đằng nhưng ý nghĩa lại nằm một nẻo, đó chính là bây giờ nàng không có thời gian, lát nữa sẽ gọi điện thoại trả lời cho Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cũng không còn gì để nói, hắn buồn bực cúp điện thoại. Cũng may là Trương Lộ Giai không để hắn chờ lâu, vài phút sau nàng đã gọi điện thoại đến:



- Chủ tịch đại nhân của tôi ơi, vừa rồi thật sự không tiện, ngài có gì cần dặn dò vậy?



Vương Tử Quân nghe giọng nói dịu dàng của Trương Lộ Giai, hắn hận không thể đánh vào mông nàng một chặp. Không biết từ lúc nào thì Vương Tử Quân bắt đầu thích đùa với Trương Lộ Giai, khi không có người thì thường thích phát tiết với nàng, cũng không biết hắn nghĩ như thế nào.



Nhưng mỗi lần nghĩ đến Trương Lộ Giai thì Vương Tử Quân càng cảm thấy trong lòng bùng bùng lửa nóng, hắn nói:



- Anh đang ở thành phố Đông Bộ, vừa rồi em ở đâu vậy?



- Còn ở đâu nữa, ở trong nhà ông. Khi ông đến thành phố Đông Bộ thì chị cũng muốn đi theo đấy chứ, nhưng nghe nói có vợ của chủ tịch Vương, sợ cậu sẽ phải nằm giả bệnh vì gặp hai người phụ nữ xinh đẹp, thế cho nên mới ở nhà. Cậu cũng không biết nói vài lời trấn an chị sao?



Trương Lộ Giai khẽ dùng giọng u oán nói.



Vương Tử Quân lúc này rất muốn nói "chị thích thế nào thì tôi cũng chiều được cả", thế nhưng hắn cũng không nói. Tuy hắn và Trương Lộ Giai đến với nhau trên cơ sở tình nguyện, nhưng thật lòng thì hắn vẫn cảm thấy xin lỗi Trương Lộ Giai.



Thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói thì Trương Lộ Giai tranh thủ thời gian mỉm cười:



- Được rồi, được rồi, đều là chị đây tự tìm việc cho mình, cậu cũng đừng giận.



Vương Tử Quân dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể cười nói:



- Ông cụ thế nào rồi?



- Sức khỏe của ông rất tốt nhưng bây giờ lại nói nhiều, vừa rồi ông còn kéo tay chị, nói cậu và vợ là quần anh tụ hội, còn nhắc chị học tập theo, cũng tìm một người vừa lòng đẹp ý.



Trương Lộ Giai nói đến đây thì cười khúc khích:



- Chị thật sự là có học tập theo đấy chứ? Hơn nữa còn đạt đến cảnh giới cao nhất, có phải không?



Vương Tử Quân nghe được âm thanh tràn đầy hấp dẫn của Trương Lộ Giai, hắn không nhịn được cười:



- Tôi có thể chứng minh, chị không những chịu khó học tập, hơn nữa còn học tập rất tốt.



- Không tốt sao được khi mà đối tượng cũng giống nhau? Nhưng cậu phải đền bù tổn thất tinh thần cho chị, vị chị bị ông xem là phần tử phản diện, hừ hừ. Text được lấy tại Truyện FULL



Vương Tử Quân nghe được lời hờn dỗi của Trương Lộ Giai thì không khỏi nở nụ cười, tâm tình tốt hẳn lên. Sau khi hàn huyên vài câu thổ lộ tương tư với Trương Lộ Giai, đột nhiên Trương Lộ Giai nói:



- Câu tìm chị có chuyện gì? Có phải muốn chị lấp đầy chỗ trống không?



Vương Tử Quân nghe thấy Trương Lộ Giai nói lấp đầy chỗ trống thì lửa nóng trong lòng bừng bừng, trên người có phản ứng rất rõ ràng.



- Chị Lộ Giai, tôi muốn hỏi thăm một người, chị biết Lưu Vinh Hòa không?



Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu rồi nói ra chuyện chính sự.



- Lưu Vinh Hòa, quá quen thuộc, sao cậu lại hỏi anh ta?



Trương Lộ Giai trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kỳ quái hỏi.



- Bây giờ anh ta đang làm gì? Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của anh ta, bảo là mời tôi dùng cơm.



Vương Tử Quân chợt nói ra những gì Lưu Vinh Hòa vừa nói.



- Lưu Vinh Hòa là con trai lớn của bác Lưu, lớn hơn tôi năm tuổi, trước kia nghe nói ở thủ đô và không phát triển gì cả, hai năm qua về lại tỉnh Sơn Nam, bây giờ giống như đang cùng người nào đó phát triển kinh doanh.



- Cùng người ta kinh doanh?



Vương Tử Quân lặp lại lời của Trương Lộ Giai, trong lòng thầm hiểu rõ vấn đề.