Bí Thư Trùng Sinh
Chương 540 : Dạy Người Trách Ngắn, Người Hầu Lấy Dài
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Chủ tịch Vương, tối nay anh có bận gì không?
Trưởng phòng tuyên truyền Triệu Thúy Bình ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, nàng mỉm cười hỏi.
Triệu Thúy Bình mặc một bộ váy màu xanh nhạt, mặt trang điểm nhẹ, tuy rất đoan chính nhưng vẫn có chút đắc ý, đặc biệt là chút cảm giác màu trắng trước ngực càng làm cho người ta sinh ra cảm giác mơ màng vô hạn. Nếu không phải Vương Tử Quân căn cứ vào hồ sơ và biết nàng đã hơn bốn mươi, hắn còn tưởng rằng người phụ nữ trước mặt mới chỉ hơn ba mươi.
Vương Tử Quân thật sự có vài phần hảo cảm với người phụ nữ thường ủy duy nhất của thành phố Đông Bộ này, chẳng những người phụ nữ này ủng hộ hắn ở phương diện công tác, hơn nữa dù là làm việc hay làm người cũng đều đứng trên lập trường công chính. Hắn rất tán thưởng nàng ở phương diện này, vì thế mà hai bên có quan hệ khá tốt.
Trong lúc Vương Tử Quân và Tiết Diệu Tiến xếp đặt thế cờ, Triệu Thúy Bình cũng không giúp ai, thế cho nên nàng ngồi bất động trên vị trí trưởng phòng tuyên truyền, cũng không cầu tiến, lại chẳng có dấu hiệu thụt lùi.
- Thế nào? Nữ trưởng phòng xinh đẹp của thành phố Đông Bộ muốn mời tôi đi dùng cơm tối sao? Tôi đây thật sự không chịu được hấp dẫn, rất có thể sẽ vấp vào sai lầm.
Vương Tử Quân dùng giọng không ảnh hưởng toàn cục để nói đùa với Triệu Thúy Bình.
- Tất cả mọi người đều nói cần phải liên hệ thật chặt chẽ với lãnh đạo, nếu xét từ góc độ này thì xem như tôi đã thất lễ. Chủ tịch Vương đã nhận công tác rất nhiều ngày, tôi còn chưa chúc mừng ngài, bây giờ kính xin anh cho tôi một cơ hội, để tôi có thể bồi tội.
Triệu Thúy Bình cười hì hì, nàng dùng giọng rất vui vẻ nói.
Dù Triệu Thúy Bình là một người phụ nữ hơn bốn mươi nhưng cơ thể vẫn rất gợi cảm, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, trước lồi sau lõm, đầy đặn mà không mập mạp, trưởng thành mà không già nua. Lúc này nàng nói vui đùa vài câu với Vương Tử Quân, có ba phần ngây thơ bảy phần dí dỏm, bổ sung cho bầu không khí thiếu âm khí trong quan trường. Vì vậy mà Vương Tử Quân cảm thấy vẻ quyến rũ của nàng căn bản không giảm, hơn nữa lại càng có thêm hương vị.
- Khó có được cơ hội trưởng phòng Triệu mời khách, tôi thật sự rất muốn đi, thế nhưng hôm nay có một bữa cơm không thể nào bỏ qua được. Thế này đi, ngày mai tôi sẽ mời khách trưởng phòng Triệu nhé?
Vương Tử Quân khống chế tâm tình của mình cực kỳ tốt, hắn nhanh chóng cười nói với Triệu Thúy Bình.
Triệu Thúy Bình tỏ ra có chút thất vọng, thế nhưng nàng lại dùng giọng không chút tiếc nuối nói:
- Xem ra lần sau mời khách phải xếp hàng, như vậy thì đến tối ngài mới là của tôi được.
Một câu nói vô tâm của Triệu Thúy Bình lại có tác dụng gây cười, Vương Tử Quân nở nụ cười hào phóng nói:
- Trưởng phòng Triệu cứ yên tâm, ngày mai tôi dù có từ chối nhiều người cũng phải chờ trưởng phòng Triệu đại giá.
- Chủ tịch Vương.
Khi Vương Tử Quân tiễn Triệu Thúy Bình đi ra ngoài cửa, đúng lúc Thái Nguyên Thương đi đến. Thái Nguyên Thương khẽ gật đầu bắt chuyện với Triệu Thúy Bình, sau đó cùng đi vào phòng với Vương Tử Quân.
Sau khi trở thành thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, Thái Nguyên Thương càng cố sức công tác, sớm xin chỉ thị chiều làm báo cáo, thật sự kiên trì và mạnh mẽ.
- Nguyên Thương, anh ngồi đi.
Vương Tử Quân khoát tay với Thái Nguyên Thương, tỏ ý cho Thái Nguyên Thương ngồi xuống.
Thái Nguyên Thương ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó bắt đầu báo cáo công tác ngày hôm nay. Vương Tử Quân nghe Thái Nguyên Thương báo cáo công tác, những điểm cần thiết thì hắn mở miệng nói hai câu, những gì Thái Nguyên Thương có thể hoàn thành thì hắn căn bản không mở miệng.
- Vừa rồi trưởng phòng Triệu đột nhiên mời tôi dùng cơm, không biết có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân thấy Thái Nguyên Thương đã báo cáo xong, thế là mở miệng như vô tình nhắc đến vấn đề này.
Vương Tử Quân nói như vậy cũng không trông mong Thái Nguyên Thương cho ra một đáp án chính xác, hắn chỉ muốn nghe ý kiến của Thái Nguyên Thương. Có câu nghe nhiều lời thì sẽ rõ ràng, biết đâu Thái Nguyên Thương sẽ cho hắn một lời nhắc nhở hữu ích.
- Chủ tịch Vương, nếu như là lãnh đạo khác tìm anh, tôi thật sự còn đoán không ra, thế nhưng nếu là trưởng phòng Triệu đột nhiên mời khách, tôi lại có thể đoán được một hai phần.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố gắng ra vẻ huyền bí của Thái Nguyên Thương, thế là hắn cười mắng một tiếng:
- Được rồi, nếu anh nói loạn, tối sẽ gọi trưởng phòng Triệu đến đối chất rõ ràng.
Sau khi đi vào vòng quan hệ của Vương Tử Quân, Thái Nguyên Thương bắt đầu từ trạng thái căng thẳng tiến vào trạng thái ôn hòa. Hắn là người lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn cũng có không ít kinh nghiệm độc đáo, cũng không phải là thứ mà người khác dễ dàng có được.
Lãnh đạo cũng là người, cũng có tư tưởng, cũng không hy vọng cấp dưới là hạng người nói gì nghe nấy, cúi đầu khom lưng, thật ra nhiều khi còn muốn cấp dưới đứng trên phương diện một người ngoài để cho ra những lời đề nghị có tác dụng tham khảo. Nhưng dù thế nào thì lời đề nghị cũng phải nắm chắc "mức độ", Thái Nguyên Thương là người quản miệng mình rất nghiêm, không nói bậy, không bày tỏ thái độ rối loạn, cần phải cẩn thận chặt chẽ, lúc nên nói thì sẽ không bao giờ tiếc sức. Một thời gian ngắn áp dụng sách lược như vậy, Thái Nguyên Thương cảm thấy chủ tịch Vương càng ngày càng có chút ỷ lại vào một thư ký trưởng như mình.
- Chủ tịch Vương, dù ngài gọi trưởng phòng Triệu đến thì tôi cũng dám nói.
Thái Nguyên Thương cười hì hì, sau đó cũng không tiếp tục giở trò thừa nước đục thả câu:
- Trước khi trưởng phòng Triệu tìm ngài thì trưởng phòng thông tin truyền thông thành phố có đến báo cáo công tác, trùng hợp là khi đó trưởng phòng Triệu không có mặt, thế cho nên bị đẩy đến phòng làm việc của tôi ngồi một lát.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn móc thuốc ra châm lửa, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thái Nguyên Thương.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng Trình phòng thông tin truyên thông nói, lúc này thiết bị của đài truyền hình quá cũ kỹ, tín hiệu không tốt, hình ảnh trên tivi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Hôm nay thành phố Đông Bộ phát triển mạnh mẽ, tin tức truyền thông là tiếng nói của chính quyền, vì thế mà không thể nào tụt hậu được. Vì muốn làm công tác gõ chiêng dọn đường cho công tác của thành phố Đông Bộ, bọn họ cần phải thay đổi, cần có những thiết bị mới.
Thái Nguyên Thương học tập bộ dạng của trưởng phòng Trình giống như đúc, Vương Tử Quân khẽ cười nói:
- Đài truyền hình là cửa sổ của phòng tuyên truyền, muốn thay đổi thay thế thiết bị thì mở miệng cũng cực kỳ đường hoàng. Nhưng lúc này cũng không phải là trưởng phòng Trình đến tìm không gặp mặt trưởng phòng Triệu mới đến tìm anh, rõ ràng là trưởng phòng Trình đặc biệt đến nương nhờ nhà thư ký trưởng.
Thái Nguyên Thương cũng không muốn che giấu chuyện của trưởng phòng Trình với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Hào quang của chủ tịch Vương chiếu sáng vạn dặm, có gì qua mắt được ngài chứ?
- Được rồi, tác dụng của đài truyền hình là khó thể nào bỏ qua được, anh nói đi, bọn họ cần bao nhiêu tiền mua thiết bị mới?
- Nghe trưởng phòng Trịnh nói, hình như cũng cần hơn một triệu.
Thái Nguyên Thương nói ra con số mà có chút không yên. Hắn là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, tất nhiên hắn biết rõ tình huống của phòng tài chính thành phố. Dù lúc này không đến mức khốn khổ đói kém, thế nhưng tài chính vẫn chưa tiến vào trạng thái dư dả, lần này bỏ ra cả triệu, thật sự không đơn giản.
"Hơn một triệu?"
Vương Tử Quân hơi nhíu mày, cũng không nói gì.
Vương Tử Quân không nói thì Thái Nguyên Thương cũng không hỏi, tuy trưởng phòng thông tin truyền thông có quan hệ không tệ với hắn, nhưng hắn phản ánh sự việc này với chủ tịch Vương thì xem như đã làm xong phận sự và hết khả năng rồi. Còn chủ tịch Vương sẽ cho ra quyết định gì, cũng không phải là thứ mà hắn có thể ảnh hưởng đến được.
Làm người phải có mức độ, Thái Nguyên Thương từ khi rơi từ trên trời xuống đất thì lại càng có cảm ngộ về phương diện này. Sau khi nói vài câu liên quan đến công tác thì Vương Tử Quân đứng lên nói:
- Nguyên Thương, anh cũng bận rộn cả ngày rồi, cũng nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm.
Đàm Tiếu Minh tuy cười nhưng trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt và cặp kính gọng vàng tạo nên tương phản rất lớn.
- Hừ, hắn ta tính là gì? Dám xem thường ông?
Lưu Vinh Hòa nổi giận nên dùng lực hơi mạnh, cô gái mặc váy ngắn chợt kêu lên đau đớn. Nếu như trước kia thì Lưu Vinh Hòa sẽ nói vài câu hối lỗi, nhưng lúc này hắn đã nổi giận, nào còn tâm tư như trước? Khi cô gái kia kêu đau thì bàn tay còn lại của hắn cũng vung lên cho ra một tát.
- Con điếm, mày kêu cái gì? Tao đập chết bây giờ!
- Vinh Hòa, thôi bỏ qua, chấp nhất phụ nữ làm gì?
Đàm Tiếu Minh nhìn thoáng qua cô gái váy ngắn rồi dùng giọng mất kiên nhẫn lên tiếng, lại phất phất tay với cô gái ngồi bên cạnh mình, tỏ ý cho bọn họ rời khỏi phòng.
Lúc này Lưu Vinh Hòa xem như tỉnh lại trong cơn tức giận điên cuồng, hắn chờ hai cô gái kia đóng cửa đi ra thì dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Tiếu Minh, tên họ Vương kia thật sự không biết xấu hổ, chúng ta đã nể mặt hắn như vậy, bỏ thời gian tiếp đãi tốt đẹp thế này mà không biết lĩnh tình. Hừ, đừng tưởng làm chủ tịch thành phố thì có thể hoành hành ở tỉnh Sơn Nam này.
Đàm Tiếu Minh khoát tay áo nói:
- Vinh Hòa, đừng quá xúc động, anh em chúng ta không sợ hắn, thế nhưng chúng ta cũng không đáng sống mái với nhau.
- Không sống mái với hắn thì chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy sao? Hừ, chúng ta tốn không ít sức lực vì nhà máy may Miên Phưởng này, nếu như cứ bỏ qua như vậy, chẳng phải quá đáng tiếc à?
Lưu Vinh Hòa lớn tiếng nói.
- Vinh Hòa, tôi nói bỏ qua như vậy khi nào? Chúng ta đã thu một phần ba tiền cọc vì sự kiện của nhà máy may Miên Phưởng, như vậy tuyệt đối sẽ nắm bắt được, nếu không thì anh em chúng ta đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở tỉnh Sơn Nam.
Đàm Tiếu Minh nói, vẻ mặt Lưu Vinh Hòa chợt tốt hơn một chút, hắn cầm chai nước trên bàn lên uống một ngụm rồi nói:
- Uy tín của anh em chúng ta không thể bị hủy vì một kẻ như Vương Tử Quân, Tiếu Minh, anh nói đi, chúng ta phải làm sao để cho tên họ Vương kia một bài học, để cho hắn biết có một số người không dễ đắc tội?
- Điều này sao?
Đàm Tiếu Minh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tên họ Vương kia là chủ tịch thành phố, chúng ta muốn đối phó với hắn thì giết người một ngàn tổn thương tám trăm, những chuyện lỗ vốn như vậy chúng ta sẽ không làm. Nhưng kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, hắn ta không thể không có kẻ địch, chúng ta giúp kẻ địch của hắn, để cho người ta đối phó với Vương Tử Quân không được sao?
- Kẻ địch của tên họ Vương kia là ai?
Lưu Vinh Hòa dùng giọng nghi ngờ hỏi.
Đàm Tiếu Minh thật sự có chút khinh bỉ Lưu Vinh Hòa, nhưng bố của Lưu Vinh Hòa là phó bí thư nắm công tác tổ chức có quyền lực cực kỳ mạnh mẽ ở tỉnh Sơn Nam, tiểu tử này còn có tác dụng hơn cả mình, nếu không hắn cũng không cần dụ dỗ tên này làm gì cho mệt.
Đàm Tiếu Minh thầm nghĩ, bố của anh ra tay là tốt nhất, thế nhưng hắn biết rõ lời này không thể nói ra, vì vậy chỉ có thể cười nói:
- Anh biết Vương Tử Quân đã từng công tác ở huyện Lô Bắc không?
Lưu Vinh Hòa lắc đầu, hắn không quan tâm Vương Tử Quân từng công tác ở xó xỉnh nào, bây giờ hắn chỉ nhìn vào vị trí trước mắt. Nếu Vương Tử Quân ngã về phía bọn họ, như vậy sự kiện nhà máy may Miên Phưởng sẽ xong, sẽ có vài triệu chảy vào tài khoản của hắn.
- Khi Vương Tử Quân còn là chủ tịch huyện Lô Bắc thì bí thư huyện ủy chính là con trai của Dương Độ Lục, là Dương Quân Tài. Bây giờ Dương Quân Tài chạy về thủ đô, nhìn qua giống như tự làm tự chịu nhưng thực tế nhiều người hoài nghi trong sự kiện này có dấu vết của Vương Tử Quân.
Đàm Tiếu Minh thấy đồng bạn của mình chỉ số thông minh không cao, thế là cũng không dùng lời ẩn giấu, trực tiếp nói rõ ngọn nguồn.
- Anh muốn lợi dụng Dương Độ Lục để ra tay đối phó với Vương Tử Quân?
Lưu Vinh Hòa nói đến Dương Độ Lục thì trên mặt có vài phần sợ hãi.
Đàm Tiếu Minh thở dài một hơi nói:
- Nếu như là Dương Độ Lục thì tôi không thể dùng chiêu này, hơn nữa tháng sau Dương Độ Lục sẽ là trưởng ban tổ chức trung ương, ông ta cũng không có thời gian quan tâm đến một tên cán bộ trẻ tuổi sống hay chết.
Lưu Vinh Hòa cũng biết vị trí trưởng ban tổ chức trung ương là như thế nào, hắn chợt căng thẳng nói:
- Để cho bọn họ chó cắn chó cũng không tồi.
- Chính là như vậy, nhưng chúng ta cần phải cung cấp xương thịt cho một con chó khác, chỉ cần trong tay chúng ta có xương, tôi tin chắc hắn sẽ không bỏ qua.
Đàm Tiếu Minh thản nhiên nâng ly lên uống một ngụm, lúc này mới nói:
- Vinh Hòa, chúng ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là người không phạm ta thì ta không phạm người; người nếu phạm ta thì ta phải phạm người. Ai dám cản anh em chúng ta phát triển trên con đường tiền tài, chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là đắc tội với người bề trên là thế nào.
Lưu Vinh Hòa rất thừa nhận lời nói của Đàm Tiếu Minh, hắn uống một ngụm rượu rồi cười hì hì, sau đó lại giống như nhớ tới điều gì đó:
- Chúng ta cung cấp xương cho con chó kia, để nó tấn công Vương Tử Quân sao?
Đàm Tiếu Minh khẽ cười, hắn nói với bộ dạng như đã tính trước:
- Anh còn nhớ rõ có một ngày chúng ta uống rượu với La Xương Hào, hắn nói thế nào về Vương Tử Quân và vợ trước không?
- Có gì không tốt sao?
Lưu Vinh Hòa tất nhiên hiểu vợ trước của La Xương Hào là ai, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói.
- Có gì không tốt? Không những là một tên trúng hai chim, cũng không lộ ra chúng ta. Dù có người nghi ngờ có kẻ muốn chơi trò với Vương Tử Quân, chắc chắn cũng không có gì nghi ngờ chúng ta.
Đàm Tiếu Minh nói rồi rót rượu cho Lưu Vinh Hòa:
- Vinh Hòa, vô độc bất trượng phu, anh cảm thấy thế nào?
Lưu Vinh Hòa nhìn ánh mắt âm độc của Đàm Tiếu Minh, trong lòng chợt phát lạnh, hắn nâng ly rượu lên nói:
- Đúng vậy, tim nhỏ không phải quân tử, vô độc bất trượng phu.