Bí Thư Trùng Sinh

Chương 542 : Làm Quan Một Lát Làm Người Một Đời

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Tề Chính Hồng ngồi trong phòng làm việc của Hào Nhất Phong, hắn cầm một tấm hình trong tay nói:



- Chủ tịch Hào, anh đã xem tấm hình này chưa, chụp rất đẹp, ít nhất nhìn từ góc cạnh chụp ảnh cũng thấy đây là một nhà nhiếp ảnh tốt.



Trên mặt Hào Nhất Phong cũng không có nụ cười, trên mặt bàn làm việc của lão cũng có một tấm hình như vậy, người đàn ông trong tấm ảnh với nụ cười nhàn nhạt, thật sự rất bình tĩnh và lạnh nhạt.



Hào Nhất Phong nhìn nụ cười kia và cảm thấy có chút không thoải mái, lão là chủ tịch tỉnh, gần đây lão yêu cầu mình có ý chí rộng lớn, làm người rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy người kia thì lão thật sự có chút nghi ngờ với chính mình.



Có quá nhiều điều không tốt đẹp làm cho Hào Nhất Phong nhớ lại và chẳng thể nào vui mừng nổi, đặc biệt là khi Dương Quân Tài ảm đạm rời khỏi tỉnh Sơn Nam, nó giống như một cây lớn đâm rễ sâu vào lòng lão. Dù rễ cây cũng không quá sắc bén, cũng khó thể nhìn thấy, thế nhưng chỉ cần hơi động vào sẽ cảm thấy đau. năm đó Dương Độ Lục đưa con trai đến tỉnh Sơn Nam đã tỏ ra cực kỳ tín nhiệm Hào Nhất Phong, nhưng kết quả thì sao? Dương Quân Tài là một con chim gãy cánh, nếu như không phải cuối cùng Dương Độ Lục ra tay kịp thời, chỉ sợ đời làm quan của Dương Quân Tài xem như đã bị hủy hoại.



Tất cả cũng chỉ vì tên cán bộ trẻ tuổi kia.



Hào Nhất Phong biết rõ, vì đối phó với người này mà Tề Chính Hồng đã nhiều lần ra tay không nể mặt nhưng hầu như cũng chưa bao giờ thành công. Bây giờ tấm ảnh này được truyền đi khắp nơi, có thể đánh cho tên cán bộ thanh niên kia chẳng thể đứng lên hay không?



- Anh cảm thấy tấm hình này có thể chứng minh được điều gì?



Hào Nhất Phong nhìn tấm hình với hai người một nam một nữ đang đứng sóng vai khoác tay nhau nở nụ cười thân mật rồi khẽ hỏi.



Tề Chính Hồng cười hì hì nói:



- Chủ tịch Hào, tấm hình này không thể chứng minh điều gì, nó có thể chứng minh thứ gì đó, cũng có thể không chứng minh được gì cả, nó thật sự không đáng một đồng, dù sao đây cũng không phải là bắt gian tại trận.



Hào Nhất Phong cười ha hả nói:



- Chủ tịch Tề, anh đã lớn tuổi rồi, nói chuyện cũng không thể ranh mãnh như vậy, người ta dù sao cũng là vãn bối của anh.



- Chủ tịch Hào, nhưng tôi cảm thấy nếu cứ để tùy ý cho tấm hình này lan truyền, khối chính quyền tỉnh chúng ta lại làm như không thấy gì, trực tiếp coi thường, có phải là không chịu trách nhiệm không? Dù thế nào thì chúng ta cũng phải tích cực bảo vệ cán bộ tuổi trẻ.



Tề Chính Hồng nói đến đây thì khóe miệng vểnh lên vài phần.



Hào Nhất Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Tề Chính Hồng nói tiếp.



- Chủ tịch Hào, người phụ nữ trên tấm ảnh là Trương Lộ Giai, là con gái của phó chủ tịch Trương Đông Viễn, cũng chính là con dâu của bí thư La. Chúng ta cần phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng để lấy lại danh dự cho lãnh đạo tỉnh ủy, cho người trong cuộc một câu trả lời thích hợp, anh nói xem có đúng không?



- Để cho ai điều tra?



Hào Nhất Phong xoay xoay cây bút máy rồi hỏi.



- Còn cho ai điều tra nữa, bí thư Diệp là lãnh đạo chủ quản ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, tất nhiên là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa hiện tại thì bí thư Diệp cực kỳ nhiệt tình.



Tề Chính Hồng nói đến câu sau thì có mang theo vài phần hương vị mỉa mai.



Hào Nhất Phong nhướng mày, lão có thể căn cứ vào lời nói để thấy rõ Tề Chính Hồng có bất mãn với Diệp Hoa Đình. Lão là người chủ quản khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, lão tất nhiên cảm nhận được mâu thuẫn giữa Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình. Tề Chính Hồng là một người kiêu ngạo tự phụ, bây giờ gặp phải một người còn kiêu ngạo và tự phụ hơn là Diệp Hoa Đình, tất nhiên hai bên là cây kim và cọng râu, cực kỳ tương xứng. Dù hai người không thuộc về một hệ thống, thế nhưng đều là hạng người tự phụ, nếu đụng mặt nhau thì sẽ sinh ra tình huống va chạm, liên tục bắn ra tia lửa.



Khi Hào Nhất Phong đang nghĩ xem nên làm cách nào để làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người Tề Chính Hồng và Diệp Hoa Đình thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hào Nhất Phong nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó khoát tay áo với Tề Chính Hồng, vung tay nhận điện thoại.



- Alo, tôi là Hào Nhất Phong.



- Chào chủ tịch Hào, tôi là Hoa Đình, bây giờ anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn báo cáo với anh.



Người ở đầu dây bên kia mở miệng nói muốn báo cáo thế nhưng há miệng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang hạ lệnh.




Từ xưa đã có câu "có người vui có kẻ sầu", khi Diệp Hoa Đình chuẩn bị cho ra một hành động kiểm tra thật sự chính đáng thì vẻ mặt Trương Đông Viễn cực kỳ nghiêm túc. Lão nhìn hai người đứng sóng vai trong bức ảnh, trong lòng thật sự nổi giận.



Biết con gái không ai bằng cha, Trương Đông Viễn biết rõ tính cách của con gái nhà mình, chỉ cần nhìn vào biểu hiện hạnh phúc của Trương Lộ Giai, lão biết ngay con tám phần là Giai Giai thích người này. Lão là một người cha, lão thật sự khó thể tiếp thu điều này. Con gái băng thanh ngọc khiết của lão sao lại thích một người đàn ông đã có vợ được? Hơn nữa nhìn vào ánh mắt của con gái, lão biết con gái mình thật sự không muốn xa rời đối phương.



Hơn nữa điều làm cho Trương Đông Viễn cảm thấy khó thể tha thứ chính là hai người này ở cùng một chỗ cũng không phải là vấn đề, nếu như giữ kín không nói ra thì chẳng có vấn đề, tại sao lại ném tấm hình thế này ra ngoài? Lúc này lão mỗi lần rời khỏi phòng làm việc của mình thì cảm thấy có vố số ánh mắt dõi theo, bọn họ xì xào bàn tán sau lưng lão, giống như đang nói về con gái bảo bối của lão vậy.



Dù Trương Đông Viễn tỏ ra cực kỳ ung dung bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại thật sự rối loạn, loại chuyện thế này xảy ra làm sao có thể để lão bình chân như vại cho được? Ngoài cảm giác không dễ chịu thì chỉ có thể là cực kỳ khó khăn mà thôi.



- Chủ tịch Trương, vừa rồi tôi nghe nói ủy ban kỷ luật chuẩn bị tiến hành điều tra sự việc, nhất định phải bắt cho được kẻ tung tin bất chính làm ảnh hưởng danh tiếng của cán bộ.



Thư ký Vương Thắng Đào khẽ đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Trương Đông Viễn rồi nói.



Trương Đông Viễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vương Thắng Đào, lão không nói lời nào. Vương Thắng Đào cũng biết tâm tình lãnh đạo không tốt, vì vậy sau khi nói xong thì khẽ rời khỏi phòng làm việc của Trương Đông Viễn.



Trương Đông Viễn đứng lên khỏi ghế làm việc, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho lão biết sự việc này không phải là ngẫu nhiên, nhất định có kẻ ra tay với Vương Tử Quân. Dù Vương Tử Quân bây giờ là một người trong sạch, thế nhưng điều tra ra chút gì đó thì sẽ không đơn giản nữa rồi. Nếu điều tra thì vấn đề sẽ liên tục bùng phát, sẽ không còn như ý nghĩ lúc ban đầu.



Trương Đông Viễn lấy một điếu thuốc châm lửa hít vào một hơi, lão chợt cảm thấy có một mối nguy hiểm đang rình rập nhào về phía mình. Nếu như sự việc Trương Lộ Giai và Vương Tử Quân bị thẩm tra, chính mình cũng sẽ có liên quan, cho dù người ta không nói thì chỉ sợ mình khó thể nào tiếp tục công tác ở tỉnh Sơn Nam.



Dù sao sự việc thế này cũng không phải là thể diện nữa rồi.



Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, Trương Đông Viễn cầm tấm hình lên xem. Lão nhìn cặp trai tài gái sắc trong tấm hình, sau đó trong lòng giống như nhớ đến thời điểm năm xưa, vì sao mình lại không nghĩ đến phương diện gả con gái cho người này? Nếu như lão có ý nghĩ như vậy, có lẽ cuộc sống hiện tại của Giai Giai thật sự sẽ rất hạnh phúc.



Khi ý nghĩ này xuất hiện thì Trương Đông Viễn thật sự xác định giữa con gái mình và Vương Tử Quân chắc chắn có gì đó, không có lửa thì sao có khói, có một số việc căn bản không thể chịu được điều tra.



- Giai Giai, con đang ở đâu vậy?



Trương Đông Viễn bấm số điện thoại của Trương Lộ Giai, sau đó lão trầm giọng hỏi.



Trương Lộ Giai trầm ngâm một chút rồi trầm giọng hỏi:



- Bố, con đang ở bên ngoài, có chuyện gì không?



- Tấm ảnh của con và Vương Tử Quân, có chút phiền toái.



Trương Đông Viễn cân nhắc một chút, sau đó lên tiếng nói.



- Thế nào, có chuyện gì xảy ra sao?



Giọng nói của Trương Lộ Giai vốn có chút bình thản nhưng nhanh chóng trở nên dồn dập. Sự việc đột nhiên có chuyển biến, điều này càng làm cho Trương Đông Viễn thêm khẳng định suy đoán của mình, con gái chắc chắn yêu tên đàn ông xuất sắc kia. Giữa hai người này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa vấn đề là không nhỏ.



Trương Lộ Giai thật sự không ngờ sự việc lại tiến triển nghiêm trọng như vậy, tuy nàng thật sự không quá rõ ràng về những trò xu nịnh trong quan trường, thế nhưng nàng cũng công tác trong trường đảng tỉnh ủy, cũng không phải là chốn bồng lai tiên cảnh, ít nhiều cũng có một nửa trong quan trường. Nàng biết rõ nếu chuyện này của Vương Tử Quân bị người ta nắm chặt làm điểm đột phá, cho dù Vương Tử Quân là người trong sạch thì tương lai cũng coi như xong.



Trương Lộ Giai nghĩ đến tình huống người mình yêu sắp gặp phải mà trong lòng tràn đầy áy náy, nếu như không phải nàng không cẩn thận, nếu như không phải nàng tùy hứng muốn giữ lại tấm ảnh mà không chịu vứt bỏ, sao có thể để hắn rơi vào tình huống khó khăn như lúc này?



Trương Lộ Giai nghĩ như vậy và cảm thấy thật sự đau đớn khó chịu nổi, trước đó Vương Tử Quân tuy an ủi nàng không có chuyện gì nhưng càng là như vậy thì nàng càng khó chịu. Người đàn ông nàng yêu là một ngọn núi cao, hắn không muốn nàng phải quá lo lắng, thế nhưng xem ra lần này nàng đã tự tay đẩy hắn vào vòng nước xoáy rồi.



Trong quá trình tiếp xúc với Vương Tử Quân thì Trương Lộ Giai luôn nhận mình là chị, nhưng trong lòng nàng lại thật sự không nghĩ là như vậy, giống như nàng chỉ muốn dùng cách xưng hô này để cản chính mình không nên xa rời hắn. Nàng thật sự rất hưởng thụ cái cách Vương Tử Quân quan tâm chăm sóc cho mình, nó giống như một loại thuốc độc, nếu như đã bước chân qua thì căn bản là khó thể kiềm chế. Nàng thật sự rất tham lam và quyến luyễn cảm giác thoải mái khi bản thân ở vào trong trạng thái hạnh phúc tuyệt vời như vậy.



Nhưng bây giờ Trương Lộ Giai cũng vì chút tùy hứng mà tạo nên hậu quả khó lường, điều này làm cho nàng cực kỳ ảo não. Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, nàng nghĩ đến giọng điệu của bố, danh tiếng của bố, thế là nàng chợt cảm thấy lúc này mình nên làm gì đó cho người mình yêu.