Bí Thư Trùng Sinh

Chương 543 : Tâm Tình Như Lửa Cháy Ngoài Đồng Nội

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


"Làm thứ gì đó mới được!"



Trương Lộ Giai nhìn cây liễu ngoài phòng làm việc, nàng dần trở nên kiên định, làm thứ gì đó, đúng, nàng cần phải làm cho Vương Tử Quân.



Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, hai bàn tay trắng như tuyết của Trương Lộ Giai chợt xoắn vào nhau, ngón tay sắc lẻm cắt vào da thịt mềm mại tứa máu tươi.



- Cốc, cốc, cốc.



Tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó có người hỏi:



- Cô Trương, cô đang ở trong phòng làm việc sao?



Trương Lộ Giai nghe được lời này mà hai hàng chân mày chợt nhíu lại, nếu như là trước kia thì nàng nhất địn sẽ không nói gì, nhưng bây giờ trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ.



Trương Lộ Giai xiết chặt nắm đấm, sau đó nàng khẽ buông lỏng tay, chỉ sau nháy mắt thì nàng đã thả lỏng và đi ra ngoài cửa. Nàng hít một hơi thật sâu, trong đầu lóe lên hình bóng của Vương Tử Quân.



Nhưng khi hình bóng của Vương Tử Quân xuất hiện trong đầu thì Trương Lộ Giai càng thêm kiên định ý nghĩ của mình, nàng đã mang đến phiền toái cho hắn, không bằng giúp hắn một lần.



- Chào thầy Hào.



Trương Lộ Giai nhìn người đàn ông ngoài cửa rồi nói.



Người đàn ông này cao mét tám, trên mặt là một cặp kính gọng vàng, dáng người và áo sơ mi thẳng thớm, cực kỳ có phong thái học giả. Hắn vốn có chút thất vọng, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Lộ Giai đi ra mở cửa thì lại vui mừng như điên.



- Cô Trương, tôi đến chợ hoa Thiên Đô thấy chậu hoa này rất đẹp, nếu đặt lên bàn thì càng đẹp hơn, thế cho nên mua về tặng cô.



Người đàn ông vừa nói vừa đưa chậu hoa về phía Trương Lộ Giai.



Trương Lộ Giai nhìn chậu hoa, trong lòng có chút đau xót. Nàng biết rõ ý nghĩ của thầy Hào, trước kia nàng luôn tỏ ra ngăn cách với người này, nhưng lúc này nàng cảm thấy mình căn bản khó thể nào tiếp tục từ chối.



Giống như một cánh hoa chậm rãi mở ra, động tác của Trương Lộ Giai rất chậm, nhưng cuối cùng nàng cũng nhận chậu hoa vào trong tay. Thầy Hào thấy Trương Lộ Giai nhận chậu hoa thì trên mặt tỏ ra cực kỳ vui mừng.



- Cám ơn thầy Hào, tôi rất thích hoa này.



Trương Lộ Giai mở miệng nói, nhưng nàng nói mà trong lòng cực kỳ chua xót.



Nàng thật sự thích chậu hoa này sao?



Thích hay không, ấm lạnh thế nào thì người uống nước sẽ biết, thầy Hào kia thấy Trương Lộ Giai nói thì dùng giọng nịnh nọt nói:



- Cô Trương, nếu như cô thích, mỗi ngày tôi sẽ tặng hoa này cho cô.



Trương Lộ Giai tuy khá hờ hững nhưng vẫn phải có chút phản ứng với ánh mắt nóng bỏng của thầy Hào:



- Tốt quá, đúng rồi thầy Hào, tối nay anh có rảnh không?
- Thế giới này là đàn ông giải quyết phiền phức, chị cũng đừng xen vào, chị có biết không?



- Chị Lộ Gia, nếu như chị thật sự tìm được người tâm đầu ý hợp, tôi cứng ngắc ngăn đón sẽ là quá ích kỷ, nhưng nếu chị vì muốn rửa sạch trong sạch cho tôi mà làm như vậy, tôi sẽ không thể để chị bị liên quan.



Vương Tử Quân nói làm cho Trương Lộ Giai cảm thấy đau đớn, dù trái tim của nàng như sắt thép thì cũng bị chỉ mềm quấn quanh, nàng thật sự không thể hận được người đàn ông này của mình.



- Tử Quân, tôi biết rồi, nhưng...



- Được rồi, được rồi, chị lau mặt đi, chị xem mình đã biến thành diễn viên rồi kìa, chợt khóc chợt cười, nếu để một lát nữa thì Thần Bân cũng chê cười.



Vương Tử Quân lấy một chiếc khăn giấy trên xe nở nụ cươi trêu ghẹo Trương Lộ Giai.



Thái Thần Bân vốn đang chú tâm lái xe và cố gắng làm cho mình giống như không tồn tại, đúng lúc nghe thấy Vương Tử Quân nói về mình, hắn chợt giật mình, sau đó tiếp tục nhìn về phía trước mà không nói một lời. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



Trương Lộ Giai nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Thái Thần Bân đang lái xe, sau đó lại cúi đầu. Nàng thầm cảm thán, nãy giờ động tác của mình và Vương Tử Quân ở sau xe có lẽ đều đã bị lái xe nhìn thấy, nhưng đối phương vẫn cực kỳ bình tĩnh ung dung. Điều này có thể thấy người đàn ông của mình là như thế nào, dù là một người đồng tính còn trung thành và tận tâm như vậy, huống hồ mình là một cô gái có tình cảm phong phú?



Trương Lộ Giai nhìn cảnh sắc chung quanh, trong lòng khẽ động:



- Tử Quân, chúng ta đi đâu đây?



- Đi đến chỗ Trương lão.



Vương Tử Quân nở nụ cười với Trương Lộ Giai rồi nói.



- Cậu...Cậu muốn đến nhà ông nội?



Trương Lộ Giai cảm thấy trái tim của mình đập lên ầm ầm giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Vương Tử Quân nói quá nhẹ nhàng linh hoạt giống như là lời lẽ tự nhiên, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra khỏi miệng. Nàng dùng ánh mắt khó tin nhìn Vương Tử Quân, giọng nói có vài phần kinh hãi.



- Đúng vậy, con rể dù xấu cũng phải gặp mặt bố vợ, bây giờ tình huống là như vậy, không gặp mặt ông nội sao được? Cũng không thể để chị gánh chịu tất cả được.



Vương Tử Quân khẽ vung tay lên thản nhiên nói.



- Nhưng bây giờ, hai người chúng ta...Đây không phải giấu đầu lòi đuôi sao?



Trương Lộ Giai vốn định nói hai ta có quan hệ không rõ, bây giờ lại đi giải thích, không phải càng vẽ càng đen sao?



Vương Tử Quân hiểu rõ lo lắng của Trương Lộ Giai, hắn cười cười nói:



- Chị cứ yên tâm, thứ nhất em tin vào kỹ thuật lái xe của Thần Bân; thứ hai, cho dù thấy em đi đến nhà ông nội thì như thế nào? Ai quy định em không được đến nhà ông chứ?



Trương Lộ Giai không nói gì nhưng trong mắt lại có vài phần lo lắng.



- Chị yên tâm, càng là lúc này hai chúng ta đi cùng một chỗ càng không có vấn đề, đó gọi là lấy độc trị độc.