Bí Thư Trùng Sinh

Chương 544 : Giang Sơn Và Mỹ Nhân Đều Muốn Cả

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


- Tôi là người bất chính hay không, chẳng lẽ chị còn không biết sao?



Vương Tử Quân cười ha hả, sau đó khẽ dựa người ra phía sau.



- Bại hoại.



Trương Lộ Giai nhìn Vương Tử Quân nói ra những lời không thèm quan tâm thì trừng mắt nhìn, sau đó gắt giọng nói. Nhưng lúc này chút lo lắng trong lòng nàng đã tan biến sạch sẽ.



Mặt trời đã ngã về tây, bóng tối phủ xuống có vẻ an nhàn, ngay cả chim chóc cũng giống như sợ quấy nhiễu chủ nhân của khu vực này. Khi Trương Lộ Giai đưa giấy thông hành ra, chiếc xe lặng lẽ chạy đến biệt thự Trương lão gia tử.



Trương Lộ Giai đẩy cánh cửa quen thuộc, dưới một gốc cây đại thụ với tán lá chiếm một phần ba khoảng vườn, Trương lão gia tử đang ngồi uống trà, bên cạnh là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Vương Tử Quân cũng thấy rõ uống trà và nuôi mèo chính là cực kỳ quan trọng với người đã về hưu, một là viết chữ, hai là mèo, nếu như không có trà thì thiếu đi chút tình cảm ôm ấp nhân sinh, nếu như thiếu mèo cũng xem như mất đi một chút tinh thần.



Trương lão gia tử thấy Trương Lộ Giai đi đến thì trên mặt lộ ra vẻ trìu mến, nhưng khi thấy Vương Tử Quân đi theo phía sau thì mặt già chợt đen sạm lại.



- Ông nội.



Trương Lộ Giai là cô bé lớn lên từ nhỏ bên cạnh ông, nàng thấy rõ vẻ mặt biến đổi của ông nội, nàng xem như hiểu rõ ông đã biết những gì phát sinh giữa hai người.



Trương lão gia tử cũng không nhìn Trương Lộ Giai, lão ném ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng về phía Vương Tử Quân, đây là loại ánh mắt được rèn luyện ngoài sa trường, không đúng, nếu nói đó là ánh mắt, không bằng nói đó là một loại khí thế.



Vương Tử Quân trầm mặc không lên tiếng, khoảng sân nhỏ giống như trở nên chật hẹp, bầu không khí có chút căng cứng. Đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, thầm nghĩ đáng chết sẽ phải chết, không thể nào sống mãi được, dù sao sự việc cũng đã xảy ra, lảng tránh không phải là biện pháp gì hay, thế là hắn dứt khoát ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt của Trương lão gia tử.



Trương Lộ Giai từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Trương lão gia tử, cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy ông nội có biểu hiện như vậy. Nàng thấy rõ khí thế của ông, thế là sinh ra cảm giác sợ hãi theo bản năng, khi đó nàng lại càng cảm thấy lo lắng cho Vương Tử Quân.



Trương lão gia tử nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân nhưng lại không nói ra được nửa câu nửa chữ nào. Lão nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân một lúc, Vương Tử Quân cũng nhìn vào lão một lúc, cuối cùng lão mới mở miệng nói:



- Cậu nói xem, một ông lão như tôi có lỗi gì với cậu?



Vương Tử Quân nhìn gương mặt phát lạnh của Trương lão gia tử, hắn dùng giọng không chút do dự nói:



- Ông đối với cháu như đối với cháu ruột.



Trương lão gia tử nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì dùng giọng phẫn nộ chất vấn:



- Ông nội, là cháu tự nguyện, cũng không thể trách cậu ấy.



Trương lão gia tử dùng ánh mắt như mũi dùi nhìn chằm chằm vào cháu gái bảo bối của mình, sau đó dùng giọng trầm thấp và khẳng định nói:



- Nói như vậy thì chuyện này rõ ràng là không có lửa sao có khói? Thật sự tất cả vì cháu sao?



Trương lão gia tử nói xong thì nhắm mắt lại.



- Không, ông nội, không trách Lộ Giai, giữa cháu và chị ấy có lẽ không có đạo đức, nhưng lại có tình cảm thật sự.



Vương Tử Quân tuy không nói quá lớn nhưng lại tràn đầy kiên định.



- Ôi, cậu và Lộ Giai có tình cảm chân thật, vậy cậu có thể ly hôn với Tiểu Bắc để cưới nha đầu này không?



Trương lão gia tử cũng không buông tha mà lên tiếng truy đuổi.



Sự việc đến nước này thì Vương Tử Quân cũng không đơn giản bỏ qua, hắn dùng giọng thực chất nói:



- Ông, cháu không thể, không thể ly hôn với Tiểu Bắc, cũng không thể không có Lộ Giai.



- Cậu muốn giẫm chân hai thuyền sao? Tiểu tử?



Vẻ mặt Trương lão gia tử thật sự không nhận ra vui buồn, nhưng càng là như vậy thì Trương Lộ Giai càng thêm lo lắng.



- Ông, ông đừng bắt buộc cậu ấy như vậy, là cháu tự nguyện...



Vương Tử Quân có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, hắn cũng cực kỳ trấn định, ngôn từ cực kỳ chính xác:



- Ông Trương, cháu giẫm chân hai thuyền, nhưng cháu đảm bảo với ông, cháu nhất định sẽ cho Lộ Giai hạnh phúc.



- Cậu có thể đảm bảo sao?



- Cháu đảm bảo.



Ánh mắt nổi giận đùng đùng của Trương lão gia tử đã có chút ôn hòa, lão giống như hiểu rõ tất cả, thế là vỗ vỗ xuống chiếc ghế bên cạnh nói:



- Tốt, thái độ của cậu rất tốt, dám làm dám chịu, xem như cậu vượt qua kiểm tra, cậu ngồi đi.



- Cám ơn ông.



Vương Tử Quân vừa nói cám ơn Trương lão gia tử vừa kéo tay Trương Lộ Giai chậm rãi ngồi xuống.



- Tiểu tử cậu chưa cảm thấy đủ rối loạn sao? Thế nào còn xuất hiện ở thành phố Sơn Viên vào lúc này? Hơn nữa còn đưa Trương Lộ Giai đến gặp tôi?



Vương Tử Quân cười cười nói:



- Ông, cháu biết rõ ông muốn tốt cho cháu, thế nhưng cháu là một người đàn ông, cháu không thể để cho một mình chị Lộ Giai đối mặt với ông và chú Trương, vì vậy cháu mới đến đây. Cháu thừa nhận mình không phải hạng người không thích giang sơn và mỹ nhân, thế nhưng ít nhất sẽ có thể là chỗ dựa cho người phụ nữ của mình.



Vẻ mặt Trương lão gia tử hòa hoãn hơn một chút, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng lại phá lệ rót cho Vương Tử Quân một ly trà:



- Đàn ông như vậy cũng không tính là vấn đề quá lớn, thế nhưng mấu chốt của vấn đề là nhìn vào sự việc này như thế nào. Cậu nói xem, nếu như vì chút chuyện nhỏ nhặt thế này mà ảnh hưởng đến tương lai của mình, như vậy là có giá trị sao?



Vương Tử Quân xem như đã tính từ trước:



- Ông, trước khi cháu đến đã tìm ra đối sách, chỉ là việc này cần ông hỗ trợ một chút.



- A, gần đây cậu xem ra là kẻ tâm địa gian xảo, cậu nói cho ông nghe xem, để xem cậu định xử trí nó như thế nào.



Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn nói rõ ràng kế hoạch của mình. Vẻ mặt Trương lão gia tử càng thêm hòa hoãn, lão dùng giọng cảm khái nói:



- Người ta nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, từng con sóng vỗ lên mặt cát, lời này thật sự không sai, cậu còn quỷ quyệt hơn cả ông nội của mình.



- Ông, thỏ dồn vào đường cùng cũng cắn người, bọn họ rõ ràng là khinh người quá đáng.



- Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, chợt có người lên tiếng:



- Ông nội, ông có nhà không? Cháu là Thiên Tâm.



Trương Lộ Giai nghe thấy em trai đến thì nhanh chóng đi ra mở cửa, lúc này Trương Thiên Tâm nóng lòng chạy xộc vào nhà.



- Ôi, chị gái, chị nên nắm chắc cơ hội mà chạy đi là vừa, lúc này bố mẹ đang cãi nhau, đúng rồi, chị và Vương...



Trương Thiên Tâm thấy chị gái thì dùng giọng không thể chờ đợi được nói, nhưng sau đó hắn quay đầu và thấy Vương Tử Quân, thế là không khỏi chấn động:



- Anh Vương, sao lại ở chỗ này...



- Ngồi xuống đi, lớn như vậy rồi mà chẳng có chút trầm tĩnh nào cả.



Trương lão gia tử dùng ánh mắt yêu thương nhìn cháu nội của mình, sau đó dùng giọng phê bình nói.




- Cậu Thần Bân, cậu có cái gì nghi hoặc chứ? Hôm nay anh Thiên Tâm đây vui vẻ, cậu cứ nói ra anh xem.



Thái Thần Bân hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thiên Tâm, trong lòng cũng khẽ động, nếu Trương Thiên Tâm mời khách thì rõ ràng là rất tốt. Nhưng hắn nhìn Vương Tử Quân đang ngồi ở phía sau, hắn cố gắng để cho chính mình trở nên kiên định:



- Anh Trương, với địa vị cũng là lãnh đạo của tôi vào lúc hiện tại, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận những trò hư hỏng của anh.



- Cán bộ lãnh đạo? Hừ, không phải chỉ là một chủ tịch xã sao? Như thế nào còn sợ bóng sợ gió như vậy?



Trương Thiên Tâm và Thái Thần Bân có quan hệ khá tốt, thế cho nên mở miệng cũng khá tùy ý.



Thái Thần Bân vừa muốn giải thích thì nghe thấy Trương Thiên Tâm tiếp tục nói:



- Được rồi anh bạn, cậu rõ ràng là có tâm tư mà không có gan làm việc, loại người như cậu chỉ có thể xuống địa ngục mà thôi. Cậu nói đi, có gì xảy ra? Chị tôi đang chờ chúng ta về nhà dùng cơm.



- Chủ tịch Vương, anh Trương, hai anh còn nhớ rõ mảnh vải trăng băng bó đầu La Xương Hào vừa rồi không?



Thái Thần Bân nghiêm mặt hỏi, nhưng da mặt có hơi run rẩy, rõ ràng đang cố gắng áp chế thứ gì đó.



- Thấy rõ ràng, làm sao vậy?



Trương Thiên Tâm cũng thấy La Xương Hào được băng bó trên đầu, thế nhưng đó chỉ là mảnh vải trắng, căn bản không có gì đáng chú ý.



- Nhìn vào tấm vải trắng đó, cũng nhìn vào hình dạng của nó, tôi nghĩ đó là một thứ của phụ nữ...



Thái Thần Bân nói đến đây thì dừng lại.



- Rốt cuộc là thứ gì? Mau nói nhanh lên, nếu không cẩn thận anh đây cho cậu một trận.



Trương Thiên Tâm được Thái Thần Bân làm cho bừng bừng hứng thú, hắn giữ lấy tay Thái Thần Bân rồi vội vàng hỏi.



- Là quần lót.



Thái Thần Bân nhìn gương mặt của Trương Thiên Tâm, sau đó gằn từng chữ nói.



- Cậu nói gì?



Trương Thiên Tâm nói rồi nhanh chóng cười phá lên ha hả. Vương Tử Quân ở phía sau tuy cố gắng bảo trì phong độ của mình, thế nhưng thật sự khó thể nhẫn nhịn được. Hắn được Thái Thần Bân nhắc nhở mới chợt nhớ đến mảnh vải trắng trên đầu La Xương Hào, sau khi La Xương Hào bị đánh lên đầu thì đám thuộc hạ chạy đi tìm thứ gì đó để băng bó, nhưng mùa hè ai cũng ăn mặc mỏng manh, trong lúc rối loạn rõ ràng là thứ gì cũng sử dụng được.



Khi một tên đàn em định lấy áo choàng của mình để băng bó cho La Xương Hào, đột nhiên một người phụ nữ từ trên xe đi xuống lấy mảnh vải trắng phủ lên đầu La Xương Hào.



- Ha ha ha...



Vương Tử Quân cũng cười, nhưng hắn thấy đây là sự việc khá bình thường, kiếp trước còn có người sử dụng quần lót như khăn tay, hơn nữa bây giờ chỉ là dùng đẻ băng bó vết thương.



- Cậu Thái, cậu Thái à, tôi thật sự còn không phát hiện cậu có bản lĩnh như vậy, thật sự không thể dùng từ ngữ nào để nói rõ sự sùng bái của tôi với cậu.



Trương Thiên Tâm lại vỗ vai Thái Thần Bân rồi nói tiếp:



- Tiểu tử cậu thật sự là một điển hình của những người chú tâm xem xét.



Thái Thần Bân cũng không ngờ chút phát hiện của mình lại bị Trương Thiên Tâm nói như vậy, thế là hắn cười ha hả, sau đó lên tiếng trêu đùa lại Trương Thiên Tâm. Tiếng cười rộn rã vang lên, xe cũng được khởi động và chạy đi như bay.



Trần Nguyên Hà vừa đi làm đã được thông báo đến phòng làm việc của Diệp Hoa Đình. Trần Nguyên Hà là chủ nhiệm một ban, tuy hắn không quá xa lạ với bí thư Diệp Hoa Đình, nhưng đây là lần đầu tiên được thông báo đến phòng làm việc của bí thư ủy ban kỷ luật.



Khi đi đến bên ngoài phòng làm việc của Diệp Hoa Đình, thư ký Tiết Tự Lập của Diệp Hoa Đình đang đứng ngoài cửa, thấy hắn đi đến thì khẽ nói:



- Chủ nhiệm Trần, bây giờ bí thư Đoạn đang ở trong phòng làm việc của bí thư Diệp, lúc này ngài đến phòng của tôi chờ một lát vậy.



- Vậy thì xem như quấy rầy cậu.



Trần Nguyên Hà tuy nóilaf quấy rầy nhưn gương mặt lại lạnh như băng.



Tiết Tự Lập đi đến công tác ở văn phòng ủy ban kỷ luật cũng đã khá lâu, nhưng trước khi Diệp Hoa Đình đến tỉnh Sơn Nam thì hắn vẫn luôn là một nhân viên bình thường, sau đó Diệp Hoa Đình vừa ý đưa hắn lên làm thư ký, hắn xem như một bước lên trời. Hắn trở thành một tồn tại mà không người nào dám bỏ qua ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.



Thư ký chính là cái bóng của lãnh đạo, đây là quy tắc tuần hoàn luôn đúng trong quan trường. Sau khi rót một ly nước cho Trần Nguyên Hà, Tiết Tự Lập cười ha hả nói:



- Chủ nhiệm Trần, biết đâu một thời gian ngắn sau đó tôi lại phải chúc mừng anh.



- Ôi, tôi thì có gì đáng chúc mừng chứ? Phải là tôi chúc mừng cậu mới đúng.



Tuy tính cách có chút quái gở nhưng Trần Nguyên Hà cũng không phải kẻ chẳng biết kéo quan hệ, hắn biết rõ địa vị quan trọng của Tiết Tự Lập, thế cho nên bây giờ ngồi nói chuyện với nhau cũng khá có lực tương tác.



- Xem chủ nhiệm Trần nói kìa, thật sự khó thể làm anh tin tôi. Anh cứ xem, để vài ngày nữa anh sẽ biết tôi không lừa anh.



Tiết Tự Lập cười hì hì nhưng cũng nói ra vài phần.



Trần Nguyên Hà biết rõ đám thư ký thường là như vậy, nói một nửa giữ lại một nửa, ý nghĩa của nó là như thế nào thì cần lĩnh ngộ dựa vào trí thông minh của chính mình. Lúc này Tiết Tự Lập tuy không nói nhiều, hắn cũng không hỏi nhiều, như vậy không những không đạt được mục đích, còn có thể đạt được hậu quả khác biệt khác.



- Cậu Tiết, có thể nói cho tôi một chút thông tin được không? Lúc này lãnh đạo triệu kiến tôi rốt cuộc là vì chuyện gì? Như vậy cũng dễ dàng để tôi cho ra chút chuẩn bị. Bí thư Diệp vừa đến ủy ban kỷ luật, chúng ta còn chưa tiếp xúc quá sâu, nếu như nói một câu không thích đáng làm cho bí thư Diệp mất hứng thì xem như tương lai của tôi cũng đi tong.



Trần Nguyên Hà nâng ly lên làm một ngụm, hắn khẽ nói với Tiết Tự Lập.



Tiết Tự Lập đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy gian phòng đối diện với phòng mình không có dấu hiệu mở cửa ra, thế là khẽ nói:



- Chủ nhiệm Trần, nếu là người khác thì tôi sẽ không nói, nhưng ai bảo chúng ta là anh em tốt, tôi nói cho anh biết, chuyện lần này có liên quan đến Vương Tử Quân.



- Vương Tử Quân làm sao?



Tâm tình của Trần Nguyên Hà chợt trầm xuống, tuy hắn biết rõ chuyện này chưa xong nhưng nó phát ra từ miệng của thư ký Diệp Hoa Đình, như vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.



- Tôi đã nghe nói, có phải là chuyện người ta gửi thư tố cáo không?



Trần Nguyên Hà dù thật sự có chút lo lắng cho Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại dùng giọng cực kỳ bình tĩnh nói.



Tiết Tự Lập cười hì hì nói:



- Cũng không phải như vậy, để tôi nói cho ngài rõ, chuyện này là vụ án lớn đầu tiên của bí thư Diệp khi đến nhận chức ở tỉnh Sơn Nam, hơn nữa còn liên quan đến cán bộ cấp giám đốc sở. Anh cũng biết đấy, bí thư Diệp đến tỉnh Sơn Nam có thể nói là đi mạ vàng, chỉ cần nắm vụ án cho tốt, bí thư Diệp sẽ tuyệt đối không bạc đãi anh em của mình.



- Chỉ dựa vào một tấm hình mà lập án với một cán bộ cấp giám đốc sở, có phải có chút...



Trần Nguyên Hà có chút do dự, sau đó nói.



- Hì hì, ai nói lập án điều tra, đây là bảo vệ cán bộ trẻ tuổi, bảo vệ sự trong sạch của cán bộ.



Tiết Tự Lập tuy nói như vậy nhưng vẻ mặt lại cho Trần Nguyên Hà một ý nghĩ hoàn toàn khác.



Trần Nguyên Hà xem như đã hiểu, hơn nữa hắn biết Tiết Tự Lập trước nay luôn pha trò vì sao lại trở nên thành thật với mình như vậy. Có câu thư ký là bóng của lãnh đạo, là thủ trưởng thứ hai, vị thư ký Tiết này lên tiếng nói với Trần Nguyên Hà, chỉ sợ đó không phải chỉ là ý kiến của người này.



Trần Nguyên Hà nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo của Diệp Hoa Đình, hắn không khỏi lo lắng cho Vương Tử Quân thêm vài phần. Nếu chỉ đơn giản là điều tra thì chẳng đáng nói, bây giờ Diệp Hoa Đình đi thẳng về phía Vương Tử Quân. Nếu như có bất kỳ thứ gì được Diệp Hoa Đình nắm bắt, chỉ sợ sẽ là một tai nạn cực kỳ khủng bố với Vương Tử Quân.



Nhưng lúc này mình có thể làm gì được?



Khi Trần Nguyên Hà đang cảm thấy cực kỳ không yên thì cửa phòng làm việc của Diệp Hoa Đình chậm rãi mở ra.