Bí Thư Trùng Sinh

Chương 549 : Giết Gà Sao Có Thể Dùng Dao Mổ Trâu, Đánh Trống Cần Gì Dùng Búa Tạ?

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Vương Tử Quân quay đầu nhìn thì thấy một căn nam nữ từ xa đi đến, vừa rồi hắn đã xác nhận tiễn chân đến người cuối cùng, sao bây giờ lại xuất hiện hai người kia?



Một nam một nữ đều đeo kính, có vẻ rất nhã nhặn. Nữ còn khá trẻ, hơn ba mươi, mặc một bộ váy hoa khá cũ, bộ dạng đoan chính. Vương Tử Quân lần đầu tiên thấy người phụ nữ kia, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông, Vương Tử Quân không có chút xa lạ: Chính là anh Hàn bán vịt nướng của nhà máy may Miên Phưởng.



Lần đầu tiên Vương Tử Quân đến nhà anh Đổng thì đã mua vịt của anh Hàn này, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của anh Hàn, căn bản không thể liên hệ cậu cán bộ trẻ tuổi kia với chủ tịch thành phố Vương Tử Quân.



- Các người có gì cứ nói.



Vương Tử Quân khoát tay chặn hai người kia lại, sau đó trầm giọng nói.



...



- Anh nói gì? Chủ tịch Vương nói nếu một tháng không thể làm cho nhà máy khôi phục sản xuất thì sẽ từ chức sao?



Triệu Hâm Cung ngồi trong nhà, tuy mở điều hòa rất thấp nhưng vẫn đổ mồ hôi, hắn nắm chặt tay người đàn ông mặc áo tay ngắn rồi lớn tiếng hỏi.



- Đúng vậy, giám đốc Triệu, anh ta có nói như vậy.



Người đàn ông mặc áo tay ngắn vừa phủi quần áo của mình vừa dùng giọng hưng phấn nói.



- Vậy thì tốt rồi, Chấn Phong, anh thật sự là tâm phúc của tôi, có thể nói một câu ép hắn phải nói như vậy, tôi thấy thời gian khổ sở của chúng ta ở nhà máy may Miên Phưởng sắp qua đi rồi.



Triệu Hâm Cung cười lớn, sau đó móc từ trong túi ra hai trăm đồng đưa cho tên đàn ông áo tay ngắn rồi hào sảng nói:



- Chấn Phong, đi ra mua vài món ngon, hai ta uống một chút, xem như chúc mừng.



Chấn Phong nhận tiền, trên mặt có chút tham lam, nhưng hắn không nói gì mà cầm tiền bỏ đi.



Triệu Hâm Cung đi qua đi lại trong phòng làm việc, lúc này hắn mới bình tĩnh trở lại, hắn nhấc điện thoại lên vui mừng gọi đi:



- Chủ tịch Phùng, vừa rồi chủ tịch Vương đã lên tiếng nói rằng...



- Tôi biết rồi.



Phùng Chí Trường cũng nở nụ cười, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại tự đưa chính mình lên vỉ nướng, thật sự rất tốt với kế hoạch của hắn.



Nếu như Vương Tử Quân có thể từ chức, như vậy là kỳ ngộ cực kỳ tốt của hắn. Với mối quan hệ với Đổng Quốc Khánh, biết đâu hắn sẽ là người thay thế cho Vương Tử Quân. Nhưng hắn nghĩ lại và cảm thấy có chút không ổn, vì Đổng Quốc Khánh căn bản cũng không nên cho sự việc này phát sinh. Vì Vương Tử Quân một khi từ chức, Đổng Quốc Khánh là bí thư thị ủy, cũng không sống khá giả hơn.



Nhưng sự việc này nhất định sẽ ép Đổng Quốc Khánh hạ quyết tâm lớn, sẽ xử lý sạch sẽ vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng, cho dù Vương Tử Quân có phản đối thế nào thì phương án để cho Công ty Đức Lương tiếp nhận nhà máy may Miên Phưởng sẽ tiếp tục tiến triển.



Dù sao thì khả năng một vị chủ tịch thành phố nhận lỗi từ chức phát sinh là rất nhỏ, tất cả các vị thường vụ đều không muốn nhìn thấy tình huống này. Đồng thời những vị thường ủy có khuynh hướng về Vương Tử Quân sẽ càng kiên quyết từ chối lời đề nghị này.



- À, chuyện này anh làm rất tốt.



Phùng Chí Trường cũng không có gì cần nói thêm với một người mất đi giá trị lợi dụng như Triệu Hâm Cung, hắn nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.



Triệu Hâm Cung hiểu sự mất kiên nhẫn của Phùng Chí Trường, sau khi hắn đặt điện thoại xuống và thầm mắng một câu qua cầu rút ván với Phùng Chí Trường, tam tình nhanh chóng trở nên sảng khoái. Không chờ Chân Phong mua thức ăn quay về, hắn lấy ra một chai rượu Mao Đài cất giấu nhiều năm tự rót cho mình, chờ đến khi Chấn Phong quay về thì hắn đã uống được khá nhiều rồi.



- Anh bạn, ngày hôm nay tôi cảm thấy rất vui, hai anh em ta uống nhiều một chút.



Triệu Hâm Cung nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó dùng giọng say khướt nói. Người đàn ông tên là Chấn Phong lúc này có hơi ngây người, thế nhưng hắn lại có chút hưng phấn, dù sao cũng được uống rượu Mao Đài. Hắn đưa mắt nhìn chai rượu không còn được bao nhiêu, thế là nâng ly nói:



- Giám đốc Triệu, tôi mời ngài.



- Cốc cốc cốc.



Khi hai người đang nói chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa vang lên.



- Ai vậy?



Triệu Hâm Cung đang uống rượu vui vẻ, hắn dùng giọng không kiên nhẫn nói.



- Giám đốc Triệu, tôi là anh Vương.



Một giọng nói vang lên bên ngoài, lúc này hai người bên trong đã uống được khá nhiều, đừng nói là anh Vương đi đến, dù là anh Lý cũng không biết đó là ai.



- Có chuyện gì?



Triệu Hâm Cung vừa nói vừa loạng choạng đi ra ngoài phòng, trong miệng còn lầm bầm:



- Không có việc gì gấp thì để ngài may rồi nói, ông đang rất bận.



- Giám đốc Triệu, con tôi cần được đóng dấu hồ sơ, nếu để lâu thì phiền toái, mong giám đốc Triệu giúp đỡ một chút.
- Anh em tốt, thật sự là anh em tốt, chúng tôi sao lại quên anh chứ? Anh đã nói như vậy, thế thì lần này cho anh mời khách.



Vương Tử Quân nhìn ba người Chúc Vu Bình nói lời đùa giỡn với nhau, hắn cũng không khỏi mỉm cười. Khi hắn chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại bàn vang lên, hắn trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại lên.



- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân.



- Chào chủ tịch Tử Quân, tôi là Diệp Hoa Đình.



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Diệp Hoa Đình, lúc này âm thanh của bí thư Diệp trong điện thoại cũng không còn cao ngạo như dĩ vãng, nếu như không phải tự mở miệng giới thiệu thì Vương Tử Quân căn bản là không thể liên hệ với Diệp Hoa Đình.



- Chào bí thư Diệp, lúc này lãnh đạo gọi điện thoại cho tôi, không biết lãnh đạo có gì căn dặn không?



Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng vui vẻ nói.



- Chỉ thị thì không có, chẳng qua muốn hỏi xem tơời gian gần đây chủ tịch Vương có rảnh không?



Diệp Hoa Đình hỏi Vương Tử Quân có rảnh không, điều này làm cho Vương Tử Quân thầm cho ra nhiều suy đoán, nhưng ngoài miệng lại giả vờ hồ đồ:



- Bí thư Diệp, ngài có chuyện gì cần triệu hoán tôi sao? Ngài kêu gọi thật sự làm cho tất cả cán bộ trong tỉnh đều lo lắng bất an.



- Chủ tịch Vương, không làm việc gì trái với lương tâm sẽ không sợ quỷ gõ cửa.



Diệp Hoa Đình nói ra một câu, nhưng ngay sau đó lại ý thức được lời nói của mình có chút không ổn, hắn tranh thủ thời gian giải thích:



- Tôi cũng không có chuyện gì khác, chẳng qua hai ngày trước anh và đồng chí Trương Lộ Giai đã chịu uất ức, tôi là bí thư ủy ban kỷ luật, dù thế nào cũng phải nói lời xin lỗi với các vị chứ phải không?



- Chủ tịch Tử Quân, nếu anh không có thời gian đến thành phố Sơn Viên, như vậy không bằng tôi đến thành phố Đông Bộ một chuyến, coi như được nếm thử món ngon của thành phố Đông Bộ?



Sau vài giây do dự, Diệp Hoa Đình cuối cùng cũng mở miệng nói ra những lời chôn giấu trong lòng từ rất lâu.



Vương Tử Quân dù hiểu rõ hành động mờ ám của Diệp Hoa Đình, thế nhưng hắn vẫn phải tuân thủ những quy củ và nguyên tắc, nếu không mình tuy sảng khoái với Diệp Hoa Đình nhưng lại có chút ngang ngạnh, sẽ bị người ta chụp mũ. Vì một việc nhỏ nhặt mà bị người ta cài lên đầu một chiếc mũ gây bất lợi cho sự phát triển của mình, hắn thật sự rất mất vui.



- Bí thư Diệp, anh nói như vậy nào được, ngài là lãnh đạo của tôi, gần đây lại luôn quan tâm đến sự phát triển của tôi, ngài muốn mời tôi dùng cơm, thật sự là tôi cầu còn chưa được ấy chứ. Thế này đi, khi nào bí thư Diệp có rảnh thì tôi sẽ chạy đến thành phố Sơn Viên, anh thấy thế nào?



Vương Tử Quân trả lời làm cho Diệp Hoa Đình ở đầu dây bên kia cảm thấy có chút an ủi, ấn tượng cực kỳ oán hận Vương Tử Quân cũng đã khá hơn một chút, hắn gật đầu nói:



- Vậy thì dứt khoát tối nay đi.



Nhóm người Chúc Vu Bình và Trương Thông khi thấy Vương Tử Quân nói ra ba chữ bí thư Đổng thì nhanh chóng im lặng, tuy chiếc điện thoại của Vương Tử Quân cách âm khá tốt, thế nhưng căn cứ vào lời nói của Vương Tử Quân thì bọn họ cũng hiểu được mục đích gọi điện thoại của Diệp Hoa Đình.



Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban kỷ luật muốn mời khách, lại nói sẽ chạy đến thành phố Đông Bộ, đây là phương pháp chiêu hiền đãi sĩ như thế nào? Nếu như không phải biết rõ thân phận của Diệp Hoa Đình, bọn họ thậm chí sẽ không liên lạc người mời khách Vương Tử Quân với bí thư Diệp Hoa Đình.



- Chủ tịch Vương, thật là...



Chúc Vu Bình có chút do dự, cuối cùng cũng hỏi.



Vương Tử Quân gật đầu nói:



- Ha ha, xem ra hôm nay chúng ta không kịp dùng cơm tôi, lãnh đạo có lời kêu gọi, tôi không thể không phụng bồi.



- Chủ tịch Vương, anh cứ bận rộn, chúng tôi mỗi ngày đều là thùng cơm, khi nào ăn mà chẳng được.



Chúc Vu Bình nói vậy nhưng trong lòng cực kỳ kính nể Vương Tử Quân, hắn thấy đừng nói là một chủ tịch như Vương Tử Quân, dù là bí thư như Đổng Quốc Khánh thì bình thường muốn mời Diệp Hoa Đình dùng cơm phải nghĩ nát óc mới xong, dùng hết tâm cơ mới thành. Bây giờ chủ tịch Vương thì ngược lại, bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tự mình gọi điện thoại đến mời cơm.



- Các anh không cần nghĩ chệch sang điểm khác, bí thư Diệp chỉ muốn nói lời xin lỗi tôi mà thôi.



Vương Tử Quân nhìn ánh mắt nóng bỏng của nhóm người Chúc Vu Bình, thế là hắn khoát tay áo nói.



Nhóm người Trương Thông hi hi ha ha ngồi trong phòng làm việc của Vương Tử Quân thêm một lúc, sau đó rời đi. Vương Tử Quân ngồi trên ghế của mình, hắn có chút trầm ngâm, sau đó nhấc điện thoại lên bấm số. Hắn vừa bấm được vài cái thì cúp điện thoại, cuối cùng bấm số của Trương Thiên Tâm.



- Thiên Tâm, tôi là Vương Tử Quân.



Khi nối máy được với Trương Thiên Tâm thì Vương Tử Quân nhanh chóng lên tiếng.



- Tử Quân, tôi biết rồi, có chuyện gì sao?



Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng thở dốc dồn dập.



Vương Tử Quân nghe thấy tiếng thở dốc như vậy thì không khỏi sững sờ, trong lúc đó lại nghe thấy tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, thế là hắn hiểu tiểu tử Trương Thiên Tâm kia đang làm gì. Hắn cười mắng một tiếng:



- Tiểu tử cậu đang làm gì vậy? Bây giờ trời còn chưa tối đấy nhé!