Bí Thư Trùng Sinh
Chương 550 : Nghi Tương Thặng Dũng Truy Cùng Khấu, Bất Khả Cô Danh Học Bá Vương
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Cậu Tử Quân, thái độ của cậu là không đúng, ai nói cậu phải là trời tối mới được? Hì hì, cậu có gì thì nói cho nhanh lên, tôi còn có việc chính cần phải làm.
Dựa vào mức độ thân thuộc giữa Trương Thiên Tâm và Vương Tử Quân, việc này hắn cũng không cần giấu diếm, thế là vừa cười vừa thúc giục.
Vương Tử Quân thầm nghĩ mình có gấp thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến hào hứng của Trương Thiên Tâm, thế là hắn tranh thủ thời gian nói:
- Tôi hỏi cậu, Diệp Hoa Đình bên kia có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
- Cậu Tử Quân, nếu cậu hỏi người khác thì tôi không biết, thế nhưng hỏi về Diệp Hoa Đình thì, hì hì, xem như cậu hỏi đúng người.
Trương Thiên Tâm nói đến đây thì có một âm thanh phụ nữ vang lên, Vương Tử Quân thầm nghĩ Trương Thiên Tâm này đúng là, dù gọi điện thoại cũng không chịu dừng lại.
Trương Thiên Tâm ngừng nửa phút rồi cười ha hả nói:
- Cậu Tử Quân, bây giờ bí thư Diệp thật sự khá khổ sở, cậu còn nhớ rõ người phụ nữ được gọi là Cao Tinh Hồng không?
Vương Tử Quân tất nhiên nhớ rõ người phụ nữ kia:
- Sao vậy? Cô ta bị sao à? Thật sự làm khó cô ta, thế nhưng cũng không ngờ ở ủy ban kỷ luật lại có người ngu ngốc như vậy.
- Cô ta dù có ngốc cũng không còn nữa rồi, Cao Tinh Hồng đã tự sát.
Trương Thiên Tâm nói với giọng đầy hả hê đắc ý, hắn cười hì hì hai tiếng rồi nói tiếp:
- Cậu Tử Quân, người chết như đèn tắt, tôi cũng không tiếp tục so đo với cô ta. Con bà nó, dám đánh chị tôi, tôi đang chuẩn bị chờ sự việc xong xuôi sẽ cho cô ta một bài học, không ngờ sự việc như vậy lại xảy ra.
- Không phải cậu động tay động chân vào đấy chứ?
- Không phải, cũng không ai ra tay cả, là cô ta tự sát. Cao Tinh Hồng này không biết có phải là bị thẩm vấn đến phát điên lên hay không, không ngờ lại nhảy lầu ở tiệm bách hóa đối diện với khu văn phòng tỉnh ủy. Khi nhảy lầu thì cô ta còn hô lớn tất cả sự việc đều do Diệp Hoa Đình làm chủ, còn để lại di thư về sự việc thẩm vấn chị gái của tôi.
Trương Thiên Tâm nói đến sự kiện Diệp Hoa Đình gặp chuyện không may thì trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
Cao Tinh Hồng tự sát không ngờ lại sinh ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sau nháy mắt thì Vương Tử Quân đã xe như hiểu rõ vấn đề, cũng biết những gì tồn tại bên trong. Hắn cảm thấy tiếc hận với Cao Tinh Hồng, đồng thời lại cực kỳ chán ghét thủ đoạn của đám người Đàm Hiểu Minh.
- Cậu Tử Quân, cậu không biết đấy thôi, nghe nói Diệp Hoa Đình sợ đến mức đái ra quần. Chiều nay hắn ba bốn lượt chạy đến phòng làm việc của bí thư Nhiếp.
Vương Tử Quân cầm chai rượu rót cho Diệp Hoa Đình, sau đó cười nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Ôi, việc này tôi cũng không muốn nhắc lại, tôi tin tưởng đây là sự việc thật sự khó lòng phòng bị, mà ngài cũng hiểu rõ điều này.
- Điều này...
Diệp Hoa Đình thấy Vương Tử Quân nói trắng ra như vậy thì vẻ mặt càng thêm khó khăn, nhưng hắn không thể nào nổi nóng, thế cho nên chỉ có thể phụ họa theo:
- Tôi đến công tác ở tỉnh Sơn Nam chưa lâu, vì vậy có vài vấn đề thích tiếp thu ý kiến của quần chúng, trưng cầu ý kiến của người khác, không ngờ biết người biết mặt không biết lòng.
- Bí thư Diệp, anh tổng kết thật sự quá đúng, biết người biết mặt không biết lòng.
Vương Tử Quân cảm khái một câu, sau đó hắn nâng ly rượu lên nói:
- Bí thư Diệp, tôi mời ngài một ly, nói thật, tôi rất kính nể ngài.
Diệp Hoa Đình nâng ly rượu lên cùng cạn chén với Vương Tử Quân, sau đó chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói tiếp:
- Bí thư Diệp, tôi có nghe nói về chuyện đồng chí Cao Tinh Hồng tự sát, tôi cảm thấy có người muốn lợi dụng chuyện này để giội nước bẩn lên người kẻ khác.
Vương Tử Quân đi thẳng vào vấn đề như vậy thật sự nằm ngoài dự đoán của Diệp Hoa Đình. Từ khi Cao Tinh Hồng tự sát đến lúc này thì hắn luôn cảm thấy có một bụng uất ức nhưng không thể nói với người ngoài, hắn sợ mình nóng lòng giải thích sẽ biến hay thành dở, càng tô càng đen.
Dù năng lực thừa nhận của Diệp Hoa Đình cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được, thế nhưng hắn không đơn thuần chỉ là một vị cán bộ lãnh đạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hắn còn là một người sợ người ta dùng nước bọt dìm chết.
Dù không có người nói thẳng ra, thế nhưng cảm giác bị người ta đâm sau lưng cực kỳ khó chịu. Dù Diệp Hoa Đình đến nơi nào thì luôn cảm thấy không gian xung quanh có những lời xì xào bàn tán, ánh mắt người ta nhìn về phía mình, bàn tay chỉ trỏ vào mình, mỗi lần như vậy hắn cảm thấy thật sự khó thể nào ngủ ngon được. Hôm nay Vương Tử Quân nói ra câu này, nó thật sự giống như một cây châm cứu mạng, nó đam vào đầu lưỡi đang cứng đờ của hắn, thế là đầy bụng oán khí cuối cùng cũng bùng ra, hắn thật sự sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhưng Diệp Hoa Đình dù sao cũng là Diệp Hoa Đình, hắn giỏi khống chế tâm tình của mình, hắn cũng không muốn Vương Tử Quân thấy được vẻ vui sướng của mình, hắn cười hời hợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tôi đã công tác nhiều năm, cũng có ánh mắt phai nhạt với những trò thế này. Hơn nữa lão lãnh đạo đã căn dặn, cần phải thản nhiên đối mặt với tất cả, không làm việc gì trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến gõ cửa.
- Tôi còn phải học tập nhiều hơn mới đến cảnh giới của bí thư Diệp.
Vương Tử Quân dù đang nói với Diệp Hoa Đình thế nhưng vẻ mặt đã lạnh nhạt đi rất nhiều.