Bí Thư Trùng Sinh

Chương 558 : Tôi Không Phải Là Thiên Lý Mã, Tôi Là Con La Đi Ngàn Dặm

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Hội nghị hội đồng nhân dân thành phố Đông Bộ được tổ chức ở cung văn hóa thành phố, lúc này cung văn hóa được trang hoàng rực rỡ, cờ quạt phấp phới, bầu không khí trang nghiêm. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vương Tử Quân được hội nghị hội đồng nhân dân thành phố bỏ phiếu tuyển cử làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, kết quả này đã làm cho hội nghị thành công tốt đẹp.



Từ trong cung văn hóa đi ra ngoài, bầu không khí nóng như lửa thiêu, người nào nhìn thấy Vương Tử Quân cũng nở nụ cười sáng lạn. Lãnh đạo chính là lãnh đạo, lúc này không tiến lên nói vài lời trung tâm thì còn đợi đến khi nào? Vương Tử Quân là chủ tịch trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, là một ngôi sao chói mắt trên chính trường tỉnh Sơn Nam, tương lai chính trị cực kỳ tươi sáng, không thể không làm cho người ta phải đứng lại lau mắt nhìn.



Trong quan trường cũng không phải chức vụ của mọi người được tăng tiến một cách dễ dàng, ví dụ như Vương Tử Quân, đừng nghĩ hắn còn trẻ mà chức vụ tăng tiến như ngồi tên lửa mà tưởng bở, bên trong có rất nhiều thứ cần phải xem xét và suy ngẫm. Vì vậy mọi người suy xét thân phận của mình chưa đủ để vuốt mông ngựa chủ tịch Vương, nhưng khi Vương Tử Quân đi qua thì ai cũng phải nở nụ cười khiêm tốn, dùng biểu cảm của mình để ủng hộ chủ tịch.



- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?



Anh Đổng lúc này cười như một đóa hoa, dù chuyện xóa chữ quyền trong quyền chủ tịch của Vương Tử Quân không phải là vấn đề, thế nhưng sau khi nghe Triệu Quốc Lương nói chủ tịch Vương được tuyển cử với số phiếu rất cao, hắn vẫn vỗ tay cực kỳ hưng phấn.



Lúc đó Đổng Nhị Dân cảm thấy Triệu Quốc Lương ngày thường trầm mặc ít nói cũng tỏ ra cực kỳ vui vẻ, thật ra nếu nghĩ lại thì thấy chuyện này tuyệt đối không có gì khó hiểu. Trong quan trường thì thư ký của lãnh đạo có địa vị rất đặc biệt, thường cùng chung vinh nhục với lãnh đạo, vì mọi người thường có xu hướng suy nghĩ gần mực thì đen gần đèn thì sáng.



Đổng Nhị Dân không phải là như vậy sao? Sau khi trở thành lái xe cho chủ tịch Vương, hắn cảm thấy thân phận lái xe của mình không có gì thay đổi nhưng cảm giác thoải mái lại liên tục kéo đến. Hắn rất cảm kích Vương Tử Quân, dù thế nào cũng đứng trên lập trường cố gắng bảo vệ lợi ích cho chủ tịch Vương.



Đến tối về nhà Đổng Nhị Dân nằm trên giường tự hỏi lòng, mình tuy không phải là thiên lý mã, nhưng dù thế nào cũng là bách lý mã hay thập lý mã chứ? Hơn nữa ai quy định nhân tài chỉ có thể là thiên lý mã? Chẳng lẽ một con la, một con trâu, một con lừa đi ngàn dặm cũng không phải là nhân tài? Hắn tình nguyện làm một con lừa đi ngàn dặm, hắn sẽ dùng lòng trung thành của mình để chứng minh cho chủ tịch Vương biết: Đổng Nhị Dân này không phải là người bội bạc, tuyệt đối sẽ dùng hành động thực tế để báo đáp ơn tri ngộ của ngài.



Lúc này Vương Tử Quân cũng thật sự sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng. Người lăn lộn trong quan trường có ai không có những điểm khó chịu, ví dụ như vị trí quyền chủ tịch làm cho hắn sinh ra cảm giác xấu hổ.



Nguyên tắc căn bản nhất của chính trị chính là phục tùng, mà phục tùng phải căn cứ vào quyền lực, người có quyền lực lớn thống trị kẻ có quyền lực nhỏ, kẻ có quyền lực nhỏ phục tùng kẻ quyền lực lớn. Đây không phải là bài học về chính trị, nó chính là quy củ trong chính trị, không có quy củ sẽ không tạo nên quy cách. Vì thế mà mối quan hệ giữ lãnh đạo thứ nhất và thứ hai cũng xem như ước định mà thành, dù là quy tắc ngầm hay không, tất cả đều không cho phép anh vi phạm, ít nhất anh cũng phải căn cứ vào đó để có hành vi phù hợp.



Nếu căn cứ vào đó thì thấy làm một vị lãnh đạo thứ hai cũng rất không dễ dàng. Anh phải nằm dưới quyền uy của lãnh đạo đứng đầu, đồng thời còn phải bộc lộ tài hoa của mình, nếu quá mức sẽ bị người ta đố kỵ và đánh trả; cũng không thể bảo sao làm vậy; không quá bảo thủ; không tỏ ra uất ức; có thể nói muốn nắm đúng mức độ thì thật sự khó khăn.



Nếu nói từ phương diện tính cách thì Vương Tử Quân căn bản không phải là người giỏi ẩn nhẫn, căn bản chưa từng để người ta đánh gãy răng và nuốt vào trong bụng, nhưng có rất nhiều chuyện bị trói buộc vì chức vụ quyền chủ tịch. Hôm nay hắn đã đánh nát chữ quyền, sau này hắn sẽ không quá cố kỵ khi cho ra quyết sách.



- Anh Đổng, quay về phòng làm việc.



Vương Tử Quân trầm ngâm rồi khẽ nói.



Có lời phân phó của Vương Tử Quân, anh Đổng cũng không hỏi nhiều, hắn khẽ nhấn ga, thế là chiếc xe số hai của thị ủy Đông Bộ chậm rãi chạy về phía khu văn phòng khối chính quyền thành phố. Lúc này trong quảng trường cung văn hóa xe cộ như nêm nhưng không có dấu hiệu kẹt xe, khi Đổng Nhị Dân quẹo trái thì cố ý đưa mắt nhìn, có vài cảnh sát giao thông chỉ huy thông hành, tất cả các xe đều phải tránh xe của Vương Tử Quân. Khoảnh khắc này Đổng Nhị Dân chợt sinh ra một cảm giác vượt trội nói không nên lời.



Nhưng Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài xe, hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc.



- Tút tút tút.



Nửa phút sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân cười nói:



- Vợ, em đang bận gì vậy? Sao đến bây giờ mới nghe máy?



- Em đang đọc sách.



Mạc Tiểu Bắc dùng giọng mất hết sức lực trả lời, Vương Tử Quân nghe được giọng nói của nàng, hắn cảm thấy giống như lúc này Mạc Tiểu Bắc có chút oán giận.



Mạc Tiểu Bắc oán giận cũng đúng, ai bảo sau khi xác định vợ có mang, Mạc lão gia tử nhanh chóng vận dụng quyền uy gia chủ mà khong nói hai lời trực tiếp đưa nàng đến nhà mình. Bây giờ đừng nói là Mạc Tiểu Bắc không được công tác, dù muốn đi ra ngoài cũng bị dì Triệu giám sát. Mạc lão gia tử trước kia luôn rất sủng ái Mạc Tiểu Bắc, bây giờ tập hợp đám nhân viên cần vụ lại, nghiêm chỉnh cho ra một nhiệm vụ trung tâm: Ngàn vạn lần không thể để cho Mạc Tiểu Bắc bị ngã. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Trước khi Vương Tử Quân ra khỏi nhà thì Mạc Tiểu Bắc đã nắm chặt bàn tay dùng giọng tức giận nói:



- Đều do anh cả, nếu không phải tại anh thì em đâu có bị ông nhốt ở nhà thế này?



Khi đó Vương Tử Quân nở nụ cười mỹ mãn, hắn vuốt ve bụng vợ mình rồi liên tục chịu tội:



- Con à, hai bố con mình làm cho mẹ tức giận, sau này con phải thật ngoan mới được.



- Vợ, em cũng đừng nằm mãi trên giường đọc sách, đi ra ngoài hoạt động một chút cũng không tồi.



Tuy Vương Tử Quân đang ở thành phố Đông Bộ nhưng nổi nhớ Mạc Tiểu Bắc vẫn không kém chút nào. Hắn muốn đưa Mạc Tiểu Bắc đến bên cạnh mình, kết quả là vừa nói ra không những bị Mạc lão gia tử phản bác, chính người nhà của hắn cũng không có bất kỳ ai đồng ý.



- Chồng, sinh con sao lại phiền phức như vậy, ông nội đã đặc biệt chế định ra một lịch làm việc và nghỉ ngơi cho em, phải làm từng bước từng bước như thế nào, ép em trở thành binh quản.



Mạc Tiểu Bắc tỏ ra kháng nghị với lời căn dặn của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui.



Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói trong nhà cho ra một lịch làm việc và nghỉ ngơi rất rõ ràng, thế là hắn không khỏi tăng thêm nhận thức với Mạc lão gia tử. Thầm nghĩ Mạc lão ra tay không đơn giản, có lẽ vấn đề dinh dưỡng trong thức ăn cũng không tránh được.



Vương Tử Quân tuy cảm thấy làm như vậy là trói buộc Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn cũng thấy làm vậy là đảm bảo nhất. Con cái là trên hết, thế cho nên chủ tịch Vương mở miệng an ủi Mạc Tiểu Bắc một phen, sau đó khuyên nàng nên tiếp nhận sắp xếp của ông nội.



- Vợ, em nên ăn ngon, ngủ ngon, cố gắng tâm tình vui vẻ, mỗi khi một mình thì trò chuyện với con. Đợi đến khi anh bớt bận rộn sẽ quay về với hai mẹ con.



Lúc này Vương Tử Quân đang ở trước mặt hai cấp dưới, hắn cũng không dám nói những lời quá mức thân mật, hắn dặn dò Mạc Tiểu Bắc vài câu rồi cúp điện thoại.



Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế mà thở dài một hơi, hắn thấy mình từ thủ đô quay về Đông Bộ đã hơn hai tuần, nhưng thời gian qua hắn cực kỳ bận rộn, nhưng trong lòng lại rất vui sướng.



- Tút tút tút.



Chuông điện thoại vang lên, nhưng lúc này cũng không phải là chiếc điện thoại trên tay Vương Tử Quân đổ chuông, là điện thoại trong tay Triệu Quốc Lương. Thế là Triệu Quốc Lương nhanh chóng bấm nút nghe, hắn nói hai câu rồi cười nói với Vương Tử Quân:



- Chủ tịch Vương, là điện thoại của Thần Bân, anh ấy chúc mừng anh tuyển cử thành chủ tịch thành phố.
Triệu Quốc Lương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi lo lắng cho Thái Thần Bân thêm vài phần, hắn biết rõ đây là hạng mục trọng điểm, hạng mục nào có càng nhiều người quân thì nhà đầu tư càng được hưởng đãi ngộ cao. Nếu như sự việc lần này trở nên huyên náo, chỉ sợ phiền toái của Thái Thần Bân là không nhỏ.



Triệu Quốc Lương thật sự có chút lo lắng, hắn có chút chần chừ, sau đó trầm giọng hỏi:



- Chủ tịch Vương, Thần Bân ra tay đánh người, sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lo lắng của Triệu Quốc Lương, hắn chần chừ một lát rồi nói:



- Đồn công an đã có nhận định, không có chuyện gì cả.



Triệu Quốc Lương lúc này mới thở dài một hơi, sau khi báo cáo vài hạng mục công tác thì quay người định đi ra, đúng lúc Vương Tử Quân khoát tay nói:



- Cậu đi điều tra xem nhà đầu tư đến từ Hongkong kia đang ở chỗ nào, chúng ta đến xem.



- Chủ tịch Vương, bọn họ ở trong khách sạn Đông Bộ, nhưng tôi nghe nói sáng nay chủ tịch Lữ đến chào hỏi đại biểu của tập đoàn Thần Hà thì không được gặp.



- Chủ tịch Hạ Cường đi mà không gặp mặt sao?



Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:



- Cậu đi mua vài món thực phẩm, dù thế nào thì tôi là chủ tịch thành phố cũng phải đến thăm người ta.



Hơn hai mươi phút sau Vương Tử Quân đã ngồi trên xe chạy về phía khách sạn Đông Bộ, Thái Nguyên Thương ở bên cạnh hắn cầm điện thoại nói:



- Chủ tịch Vương, tôi đã liên hệ với phòng công thương.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cười nói:



- Phòng công thương có trạng thái công tác rất tốt, Lý Thừa Phong là người có năng lực nhưng chẳng qua có chút thiếu quyết đoán.



Thái Nguyên Thương và Lý Thừa Phong có quan hệ không tệ, lúc này nghe chủ tịch Vương mở lời khen ngợi Lý Thừa Phong thì cười nói:



- Lý Thừa Phong này trước nay luôn công tác trong cơ quan, chưa từng xuống cơ sở nhận công tác, thế cho nên có vẻ thiếu khí phách.



Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì thêm. Vài phút sau xe chạy vào trong bãi đậu xe của khách sạn Đông Bộ.



Khi Vương Tử Quân bước xuống xe, trưởng phòng công thương thành phố Đông Bộ là Lý Thừa Phong đã cùng đám cán bộ lãnh đạo khách sạn Đông Bộ đứng chờ sẵn đón chào.



Vương Tử Quân bắt tay đơn giản với đám người Lý Thừa Phong, sau đó hắn nói:



- Thế nào? Lục tiên sinh có rảnh không?



Trên đường đến khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân đã biết nhà đầu tư bị Thái Thần Bân đánh cho một trận có họ Lục, là một người toàn quyền trong công tác khảo sát tỉnh Sơn Nam của tập đoàn Thần Hà.



Lý Thừa Phong thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì hai chân có hơi nhũn ra, hắn miễn cưỡng cười nói với Vương Tử Quân:



- Chủ tịch Vương, sau khi thư ký trưởng Thái gọi điện thoại thì tôi đã liên hệ với Lục tiên sinh, thế nhưng người của tập đoàn Thần Hà nói Lục tiên sinh bị thương rất nặng, bây giờ còn không thể...Không thể...



Tuy vẻ mặt Vương Tử Quân không có gì biến đổi nhưng trái tim Lý Thừa Phong lại đập lên điên cuồng, hắn thật sự sinh ra cảm giác sợ hãi. Trong mắt hắn thì vị chủ tịch Vương được hội đồng nhân dân thông qua chưa được bao lâu thế nhưng lại là người đứng đầu trong thành phố Đông Bộ, đừng nói hắn chỉ là một vị trưởng phòng công thương nho nhỏ, ngay cả đám lãnh đạo thành phố cấp sở đứng trước mặt Vương Tử Quân cũng nơm nớp lo sợ.



- Vẫn chưa thể gặp được anh ta sao?



Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lý Thừa Phong thì dùng giọng nhàn nhạt hỏi.



Lý Thừa Phong ném ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thái Nguyên Thương, sau đó hắn cố lấy dũng khí nói:



- Lục tiên sinh nói cần được nghỉ ngơi.



- Chủ tịch Vương, chúng ta chi bằng cứ đi xem, biết đâu bây giờ Lục tiên sinh đã có thể gặp mặt chúng ta? Dù không thể gặp mặt Lục tiên sinh thì cũng biểu hiện sự quan tâm của chủ tịch Vương với nhà đầu tư đến từ bên ngoài.



Thái Nguyên Thương khẽ nháy mắt với Lý Thừa Phong, sau đó hắn khẽ cho ra lời đề nghị.



- Vậy thì chúng ta đi lên.



Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Thừa Phong, sau đó tỏ ý để Lý Thừa Phong dẫn đường.



Lý Thừa Phong là trưởng phòng công thương, hắn cố gắng nắm bắt hạng mục của tập đoàn Thần Hà và liệt vào hàng trọng điểm, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ quen thuộc nơi dừng chân của đám người tập đoàn Thần Hà. Khi thấy Vương Tử Quân tỏ ý như vậy, hắn vội vàng tiên lên phía trước hai bước nói:



- Chủ tịch Vương, mời ngài.



Đám lãnh đạo khách sạn Đông Bộ cũng muốn dẫn đường, thế nhưng Lý Thừa Phong đã tiến lên, bọn họ cũng không thể tranh chấp với trưởng phòng Lý. Tuy bọn họ có chút buồn bực, thế nhưng bọn họ cũng không dám bỏ đi, chỉ sợ có gì phục vụ không tốt sẽ bị chủ tịch Vương thấy được.



Khách sạn Đông Bộ là khách sạn chuyên sử dụng để tiếp đãi lãnh đạo và nhà đầu tư bên ngoài, nơi đây lắp đặt thiết bị rất tốt. Đám người tập đoàn Thần Hà được sắp xếp ở phòng trên tầng cao nhất, chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp này cũng thấy được đám người tập đoàn Thần Hà được coi trọng đặc biệt.