Bí Thư Trùng Sinh
Chương 566 : Vợ Mình Luôn Tốt
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Thư ký trưởng Lưu cười ha hả vài tiếng, lại từ chối cho ý kiến với lời nói của Vương Tử Quân. Mà Vương Tử Quân căn bản không nói thêm điều gì với lời phản ánh của thư ký trưởng Lưu, hắn đã đến địa vị hiện tại, có một số việc không cần phải xem vào vẻ mặt người khác.
- Chủ tịch Vương, gần đây thành phố Đông Bộ thật sự cho ra nhiều cán bộ tốt, tôi nghe nói phòng tổ chức tỉnh ủy cố ý chọn một vị lãnh đạo phó phòng từ cơ sở, mà cán bộ của thành phố Đông Bộ có tiếng hô rất cao.
Vương Tử Quân nghe thấy thư ký trưởng Lưu mở miệng thay đổi chủ đề thf vẻ mặt chợt biến đổi, bây giờ bố cục của hắn ở thành phố Đông Bộ đã cơ bản hoàn thành. Tuy Đổng Quốc Khánh vẫn là người nắm quyền lợi của người đứng đầu thành phố, thế nhưng nếu có việc gì đó mà Vương Tử Quân không gật đầu thì Đổng Quốc Khánh ít nhiều cũng phải kiêng kỵ. Thậm chí nếu hắn cố ý cản trở, chỉ sợ sự việc mà Đổng Quốc Khánh muốn thúc đẩy sẽ căn bản không thành.
Nếu có người từ trong thành viên ban ngành của thành phố Đông Bộ đi ra ngoài, như vậy sẽ có một hiện tượng mới phát sinh. Tuy trong đầu Vương Tử Quân có nhiều ý nghĩ quay cuồng, thế nhưng hắn vẫn tươi cười nói:
- Thư ký trưởng Lưu, không phải tôi là chủ tịch thành phố thì mèo khen mèo dài đuôi, tố chất của cán bộ thp Đông Bộ chúng tôi tuyệt đối là hạng nhất, sau này thư ký trưởng nếu có cơ hội gì cứ nghĩ đến chúng tôi một chút.
- Điều này thì chủ tịch Tử Quân cứ yên tâm.
Thư ký trưởng Lưu nói thêm hai câu với Vương Tử Quân thì cúp điện thoại.
Dù phó phòng tổ chức tỉnh ủy cũng chỉ là cấp phó sở, thế nhưng lực hấp dẫn của nó với đám thường ủy thị ủy Đông Bộ là rất lớn, là một vị trí cực kỳ thu hút ánh mắt, chỉ sợ ngoài Vương Tử Quân và Đổng Quốc Khánh ra thì khó ai có thể chịu đựng được lực hấp dẫn này.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ nhưng Vương Tử Quân vẫn dựa lưng lên ghế, hắn dù không có căn cứ chính xác, nhưng hắn nhìn vào đó và thấy dấu vết của Đổng Quốc Khánh. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quyền nhân sự, Vương Tử Quân nghĩ đến ba chữ này thì thật sự có chút khổ sở. Tuy hắn dựa vào sự cố gắng của mình đã khống chế được đại bộ phận quyền lực ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng một chiêu của Đổng Quốc Khánh lại làm cho trận doanh của hắn nhanh chóng rối loạn.
Vương Tử Quân càng nghĩ sâu càng thấy thủ đoạn bất phàm của Đổng Quốc Khánh, bây giờ trong đám thường ủy thị ủy phần lớn là thành viên tổ chức cũ của Tiết Diệu Tiến, người được xưng tụng là đáng tin với mình chỉ có ba người Chúc Vu Bình, Tôn Quốc Lĩnh và Lữ Hạ Cường. Những người khác như La Kiến Cường, Bành Quang Binh, tuy bọn họ cũng nghe lời mời của mình, thế nhưng sẽ tuyệt đối không vì mình mà bỏ qua tương lai chính trị tốt đẹp.
Một vị trí phó phòng tổ chức cũng đủ để cho đám người La Kiến Cường phản bội lại Vương Tử Quân, sách lược của Đổng Quốc Khánh hay ở chỗ là dù anh biết rõ mục đích của đối phương, thế nhưng anh vẫn không tự chủ được mà vẫn phải chạy theo truy đuổi.
Càng là lúc này thì Vương Tử Quân càng khó xử, nếu như mình giúp đỡ người này thì sẽ làm cho người khác phản đối mình. Lúc này không chỉ là tranh chấp của các vị phó chủ tịch thường ủy, chủ yếu là giữa ba vị phó bí thư thành phố với nhau.
Vương Tử Quân có thể dựa vào uy vọng của mình để áp chế đám người Tôn Quốc Lĩnh, nhưng đám người La Kiến Cường, Bành Quang Binh đều là cán bộ thâm căn cố đế ở thành phố Đông Bộ, lúc này bọn họ nghĩ đến lợi ích của bản thân và căn bản sẽ khó thể nào nghe lời Vương Tử Quân.
Còn Chúc Vu Bình? Người này mới lên làm phó bí thư thị ủy chưa lâu, không nhất định có hy vọng, thế nhưng hắn là phó bí thư chủ khảo công tác tổ chức, hắn có khá nhiều ưu thế ở trên nhiều phương diện.
Một pháo giết hai sĩ, Đổng Quốc Khánh thật sự giỏi mưu tính.
Vương Tử Quân thầm cảm khái về chiêu thức của Đổng Quốc Khánh, đồng thời cảm thấy khá khổ sở, cũng có thêm chút bội phục. Đổng Quốc Khánh chơi trò này không sợ mình nhìn thấu, dù là mình nhìn rõ thì người ta cũng đường đường chính chính ra tay mà không sợ ai.
Nếu có người hỏi Đổng Quốc Khánh làm vậy có mục đích gì, hắn sẽ nói cán bộ thành phố Đông Bộ đều là nhân tài, đều có thể tiến xa hơn. Hắn là bí thư thị ủy Đông Bộ, chức trách của hắn là đề cử những nhân tài này ra ngoài, để cho bọn họ đi về vị trí quan trọng hơn.
Đổng Quốc Khánh nói ra như vậy tuyệt đối sẽ nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ, dù là những người hiểu rõ về sự kiện này cũng sẽ tiến lên tranh chấp với nhau.
Không khác so với dự đoán của Vương Tử Quân, giữa trưa ngày hôm sau Bành Quang Binh đến phòng làm việc của hắn. Vương Tử Quân và Bành Quang Binh gần đây có quan hệ rất tốt, khi không có việc gì thì thường xuyên đến phòng nói vài lời tán gẫu.
- Chủ tịch Vương, hôm qua tôi tham gia một hội nghị về công tác tuyên truyền trên tỉnh, lãnh đạo tỉnh có chút không hài lòng về công tác tuyên truyền ở thành phố Đông Bộ chúng ta. Đặc biệt là trưởng phòng Nhạc dùng giọng không khách khí nói về công tác tuyên truyền của thành phố chúng ta, nói rằng chưa đạt đúng trọng điểm, trong thành phố có nhiều chuyện tiên tiến, thế nhưng không đưa tin ra ngoài.
Bành Quang Binh ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, hắn vừa uống trà vừa cười nói.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Bành Quang Binh, nhưng Bành Quang Binh đã đi đường vòng thì hắn cũng không ngốc để chủ động nhắc đến chuyện này. Hắn cười cười nói:
- Bí thư Bành, đây là yêu cầu nghiêm khắc của lãnh đạo với thành phố chúng ta. Theo tôi thấy thì công tác tuyên truyền ở thành phố chúng ta đã làm rất khá, đặc biệt là cho ra nhiều cống hiến ở phương diện đưa tin phát triển kinh tế, thật sự làm cho danh tiếng của thành phố thêm mạnh mẽ.
- Ôi, chủ tịch Vương ngài nếu là trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy thì tốt quá rồi, nhưng những lời này của ngài chỉ là chúng ta tự nói với nhau thì được, cũng không thể nói ra bên ngoài, nếu không người ta sẽ cho rằng chúng ta mèo khen mèo dài đuôi.
Bành Quang Binh vừa nói vừa cười, rõ ràng vẫn rất vui vì lời nói khẳng định công tác của phòng tuyên truyền thị ủy của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân hiểu tâm tư của Bành Quang Binh, vì vậy hắn tươi cười nói:
Vương Tử Quân nói xong cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này, sau đó chuyển chủ đề sang câu chuyện khác. Nhưng hai người dù cố gắng tạo ra bầu không khí tốt đẹp thì cũng không thể nào quay về trạng thái náo nhiệt như lúc đầu.
Cuối cùng hai người tuy uống cạn chai rượu nhưng buổi tụ hội không thể không kết thúc bằng hai chữ thất bại.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của mình và gương mặt liên tục biến đổi, lúc này hắn cảm thấy rất ngột ngạt, thế nhưng Đổng Quốc Khánh là người có sức mạnh trong sự kiện lần này, dù mình có làm thế nào cũng không hơn được.
Nếu như Vương Tử Quân giúp đỡ một bên, hai bên còn lại sẽ đều có ý kiến với hắn, nếu không ủng hộ ai thì ba bên sẽ sinh ra tranh chấp. Tuy hành động rời khỏi thành phố Đông Bộ của hắn là tốt, thế nhưng ba vị phó bí thư Chúc Vu Bình sẽ quấn lấy nhau.
Vương Tử Quân phải làm thứ gì đó, nếu không thì sự việc thật sự sẽ đến mức làm cho người ta cảm thấy nín thở. Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn vô thức cầm điện thoại lên xem, hắn nhìn qua một vài người trong danh bạ, sau đó tùy ý bấm số.
Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân nhìn dòng chữ xuất hiện trên màn hình mà chợt sững sờ, mình vô tình bấm số của Mạc Tiểu Bắc. Bây giờ mình có tâm tình như vậy, chẳng lẻ sẽ thổ lộ hết với Mạc Tiểu Bắc sao?
- Alo, anh Tử Quân à?
Giọng nói trong trẻo của Mạc Tiểu Bắc từ đầu dây bên kia truyền đến.
- Là anh đây, em đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân cố gắng áp chế những chuyện phiền lòng, hắn dùng giọng dịu dàng nói.
- Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể thành thật ở nhà mà thôi. Đều tại anh cả, nói chuyện em có mang cho ông biết, bây giờ em chỉ có thể ở nhà, cũng không được làm gì. Ông vì muốn giám thị em, thế cho nên còn đưa cả mẹ đến đây.
Vương Tử Quân nghe Mạc Tiểu Bắc dùng giọng hờn dỗi nói, trong lòng chợt cảm thấy tốt hơn khá nhiều, tâm tình rối loạn lúc vừa rồi cũng xem như tiêu tán đi không ít. Vương Tử Quân thấy biện pháp bảo vệ của ông tuy có hơi quá, thế nhưng hắn thật sự ủng hộ như vậy, thế là hắn cười khuyên nhủ:
- Tiểu Bắc, tất cả đều là vì em mà thôi. Thế này nhé, lúc không có việc gì thì chịu khó đọc sách, đi dạo, bảy tám tháng sẽ qua nhanh thôi.
- Anh nói thì dễ nghe lắm, nếu không anh đến thử xem.
Sau khi có con thì Mạc Tiểu Bắc có vẻ cởi mở hơn, tuy đối với người khác thì vẫn như bình thường, thế nhưng với Vương Tử Quân thì lại có vài phần quấn quýt si mê.
Vương Tử Quân cũng thầm nghĩ, dù anh có muốn cũng không có được công năng như vậy. Nhưng hắn là người từng trải, tát nhiên sẽ hiểu Mạc Tiểu Bắc đang bực bội, thế nên nhanh chóng nói vài câu làm cho nàng nở nụ cười.
- Chồng, hôm nay anh gọi điện thoại cho em, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?
Mạc Tiểu Bắc nói vài lượt về việc mình được người nhà bảo vệ một cách quá mức, sau đó nàng đột nhiên hỏi.
- Không có! Anh nào có gặp chuyện gì không vui?
Vương Tử Quân chợt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại dùng giọng che giấu nói. Những chuyện phiền lòng thế này chính hắn giữ lấy thì hay hơn, nếu để cho Mạc Tiểu Bắc biết được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.
Nhưng chẳng biết có phải vì trình độ nói dối của chủ tịch Vương quá kém hay không, Mạc Tiểu Bắc căn bản không tin tưởng lời nói của hắn:
- Trước kia đến lúc tan tầm anh mới gọi điện thoại cho em, lúc này khác thường như vậy nhất định là có vấn đề. Anh nói đi, tuy không giúp được gì cho anh, thế nhưng có một vài việc giấu trong lòng cũng không phải tốt.
Trong lòng có chút do dự, Vương Tử Quân cũng không giấu diếm, hắn nói chuyện của mình cho Mạc Tiểu Bắc. Sau khi Mạc Tiểu Bắc nghe Vương Tử Quân nói và không lên tiếng, đợi đến khi hắn nói xong thì nàng mới lên tiếng:
- Em không hiểu nhiều về chuện của anh, nhưng tên họ Hứa kia ức hiếp anh như vậy, sau này em sẽ cho hắn ta đẹp mặt.
Vương Tử Quân nghe những lời bực bội của Mạc Tiểu Bắc mà không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn hiểu rõ tên họ Hứa trong lời nói của Mạc Tiểu Bắc chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang.
Không biết có phải vì nói hết những gì chất giấu trong lòng hay không, Vương Tử Quân thật sự có tâm tình khá hơn rất nhiều, khi hắn chuẩn bị trêu chọc Mạc Tiểu Bắc vài câu, đột nhiên chợt lóe lên một ý nghĩ.