Bí Thư Trùng Sinh

Chương 565 : Thuyền Cao Tốc Chạy Trên Mặt Nước

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Trình Gia Hòa lúc này cảm thấy cực kỳ khó chịu, hắn đã chuẩn bị xong tất cả, thế nhưng chủ tịch Vương lại không đến gặp mặt. Hắn nhìn bản tin thời sự thấy chủ tịch Vương và giám đốc Trần bắt tay thắm thiết với nhau, thế là chợt cảm thấy mũi có hơi cay.



Kinh doanh cần nhanh tay lẹ mắt, phải ra tay quả quyết, nếu như có gì chậm hơn người ta nửa nhịp, chỉ sợ người ta sẽ lấy hết tiền, đến khi anh kịp nhìn nhận sự việc thì chẳng phải đã không còn gì sao?



Trình Gia Hòa cảm thấy tình huống lúc này tất cả đều đã muộn, nếu như mình tiếp tục đi chậm, chỉ sợ kết quả cuối cùng chỉ có thể tham gia bữa tiệc mừng công của tập đoàn Thiên Giang mà thôi.



- Tút tút tút.



Khi Trình Gia Hòa còn đang suy nghĩ nên tiếp cận Vương Tử Quân như thế nào, đúng lúc chuông điện thoại vang lên. Hắn đã khốn khổ một lần, bây giờ nhanh chóng lấy điện thoại ra nghe. Phản ứng lần này của hắn thật sự rất tốt, vì người gọi điện thoại đến chính là bố hắn.



- Gia Hòa, đàm phán với thành phố Đông Bộ thế nào rồi?



Tuy giọng điệu của bố Trình Gia Hòa trong điện thoại rất bình thản giống như đang tìm hiểu tình huống, thế nhưng Trình Gia Hòa là người hiểu bố mình, hắn biết rõ đó chỉ là lời mở đầu. Lúc này chỉ sợ có không ít người hiểu rõ tình huống và báo cáo cho bố mình rồi.



- Bố, thư ký trưởng Lưu đã ra mặt hẹn ước, ngày mai sẽ gặp mặt dùng cơm với chủ tịch Vương.



Trình Gia Hòa dùng giọng cẩn thận đáp.



- À, có thư ký trưởng Lưu làm trung gian, có lẽ chủ tịch Vương kia sẽ nể mặt. Nhưng con có nghĩ đến vấn đề này không, con đã gây náo loạn với anh ta, bây giờ dưới điều kiện ngang nhau, con dựa vào cái gì yêu cầu người ta cho ra cơ hội?



Chủ tịch Trình dùng giọng điệu sắc bén nói trúng tim đen của Trình Gia Hòa.



Trình Gia Hòa rất muốn biểu hiện một phen trước mặt bố mình, thế nhưng hắn cũng không dám mạnh miệng nói lung tung, thậm chí hắn cũng không thể nắm chắc, không biết trước sự việc sẽ thế nào. Hắn đã xem qua tư liệu về chủ tịch Vương, hắn cảm thấy người làm chủ ở thành phố Đông Bộ là Vương Tử Quân, hơn nữa người này lại được lãnh đạo tỉnh cho phép nắm hạng mục mỏ khoáng ở Đông Bộ.



- Điều này...Bố, con đưa theo Tôn Thanh Thanh là có tính toán, bố cảm thấy cho cô ta ra mặt thì Vương Tử Quân sẽ nể mặt hay không?



Tuy Trình Gia Hòa cảm thấy sự việc này chẳng có gì là hay, thế nhưng hắn vì biểu hiện mà không còn biện pháp nào khác, thế cho nên hắn đành nói lời thật lòng với bố mình.



- Tôn Thanh Thanh? Là cô diễn viên truyền hình kia sao? À, cô ta đang có một bộ phim được phát sóng, con cứ thử xem. Nhưng con đừng quên, một Tôn Thanh Thanh sẽ không giải quyết được vấn đề. Vương Tử Quân còn trẻ mà đã tiến lên vị trí này, chắc chắn sẽ là người có năng lực, không phải đơn giản như vậy là xong, thế cho nên bố khuyên con nên có chuẩn bị khác.



- Mong bố chỉ giáo.



- Chúng ta có xung đột với chủ tịch Vương chủ yếu là vì cái gì? Không phải vì Lục Hữu Đại có xung đột với tài xế của chủ tịch Vương sao? Như vậy trước khi con đi gặp chủ tịch Vương, cần phải long trọng xin lỗi tài xế của anh ta, bắt Lục Hữu Đại gánh hết tội danh, hơn nữa đại biểu cho công ty nói lời xin lỗi với ban ngành chính quyền tỉnh Sơn Nam, mong bọn họ tha thứ.



Trình Gia Hòa chăm chú nghe ngóng những lời căn dặn của bố, hắn biết rõ nếu xin lỗi như vậy thì xem như làm tập đoàn Thần Hà thêm mất mặt. Bố hắn là người cực kỳ coi trọng thể diện, bây giờ cho ra hạ sách như vậy, có lẽ chỉ có một mục tiêu, chính là muốn Vương Tử Quân có thể diện, đối phương sẽ hả giận mà bỏ qua cho mình.



- Bố, làm như vậy có phải là bỏ vốn quá lớn không?



Trình Gia Hòa trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.



- Không ném thịt ra thì sói không đến, lúc này giá khoáng sản đang tăng cao chóng mặt, tập đoàn Thần Hà chúng ta đang cấp bách cần nguyên liệu để chèo chống công ty phát triển. Lúc này kinh tế toàn cầu có hơi rung chuyển, nếu như không chèo chống, chỉ sợ sẽ tạo ra lỗ thủng trí mạng với tập đoàn.



- Con hiểu rồi, bố, ngài cứ yên tâm, hôm nay con sẽ đi xin lỗi tên Thái Thần Bân kia.



Trình Gia Hòa cung không phải không hiểu về hiện trạng của tập đoàn Thần Hà, lúc này hắn đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.



- Này, nhớ cho kỹ, làm sao cho long trọng, phải có lực ảnh hưởng, nhất định phải làm cho chủ tịch Vương cảm nhận được thành ý của tập đoàn Thần Hà chúng ta.



Yêu cầu cuối cùng của chủ tịch Trình làm cho vẻ mặt Trình Gia Hòa chợt trở nên không tốt. Hắn là Nhị thiếu gia của tập đoàn Thần Hà, hắn rất ít khi xin lỗi bất kỳ người nào khác. Nhưng lúc này hắn không những phải xin lỗi, hơn nữa phải đại biểu cho cả tập đoàn gióng trống khua chiêng đến xin lỗi một lái xe, mà tất cả hành động của mình cũng chỉ vì lấy lòng một người.



"Vương Tử Quân!"



Trình Gia Hòa nhìn tấm hình tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân trên chồng tư liệu dày cộp, hắn chợt cảm thấy mình giống như mất hết sức lực.



- Giám đốc Lục có đến không?



Khi thấy Hà Nhã Mật đi đến bên cạnh mình, Trình Gia Hòa trầm giọng hỏi.



- Giám đốc Lục vừa trở về.



Hà Nhã Mật biết rõ Trình Gia Hòa mất vui, nàng sợ mìn nói sai sẽ làm cho tổng giám đốc Trình nổi giận với mình.



Trình Gia Hòa gật đầu nói:



- Đưa anh ta đến đây, tôi có việc cần tìm.



- Vâng.



Hà Nhã Mật giống như được đại xá, nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng của Trình Gia Hòa. Hai phút sau, Lục Hữu Đại ủ rũ đi vào phòng.


Trình Gia Hòa nói đùa một câu, sau đó ngón tay đưa lên bộ vị cao ngất của Tôn Thanh Thanh rồi cười nói:



- Thế nào, vị chủ tịch Vương vừa rồi có phản ứng không?



- Khanh khách...



Tôn Thanh Thanh giữ lấy bàn tay của Trình Gia Hòa, nàng chỉ cười mà không đáp, nhưng nụ cười của nàng tràn đầy kiêu ngạo, đó là sự kiêu ngạo vì sức quyến rũ của mình.



Vương Tử Quân ngồi trên xe mà có chút chóng mặt, tuy hắn uống rượu nắm chắc mức độ, thế nhưng lúc cuối cùng thư ký trưởng Lưu mời một ly cũng xem như uống nhiều. Trình Gia Hòa kia rõ ràng đưa theo một viên đạn bọc đường với mình.



Vương Tử Quân nghĩ đến điều này mà trong lòng không khỏi nghĩ đến tình huống Tôn Thanh Thanh dựa sát ngực lên vai mình, thế là trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác khác thường. Tuy hắn có kinh nghiệm hai đời, thế nhưng sau khi trọng sinh thì hắn vẫn là một người đàn ông, hắn vẫn có những phản ứng cố hữu của một người đàn ông.



- Tút tút tút.



Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến là thư ký trưởng Lưu.



- Chào thư ký trưởng Lưu.



Vương Tử Quân đã đoán được ý nghĩa cuộc điện thoại của thư ký trưởng Lưu, thế nhưng vẫn mỉm cười nói với đầu dây bên kia.



- Chủ tịch Vương, thế nào, anh uống nhiều quá rồi sao?



Thư ký trưởng Lưu dùng giọng vui vẻ nói vào trong điện thoại.



Vương Tử Quân vội vàng nói:



- Cũng khá nhiều, đủ để chóng mặt quay cuồng, thư ký trưởng Lưu thì thế nào? Hôm nay thật sự không tiếp đãi thư ký trưởng chu đáo, đợi hôm khác anh đến thành phố Đông Bộ, chúng tôi nhất định sẽ cử người để cho thư ký trưởng không say không về.



- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh nói vậy làm tôi sợ không dám đến Đông Bộ. Hôm nay vừa vặn có cơ hội, hai bên uống như vậy là được rồi, nếu uống để một bên chết ngất, sợ rằng sẽ sinh ra thất thố.



Thư ký trưởng Lưu rất quan tâm đến thuật dưỡng sinh, hắn nói vài câu liên quan đến chuyện giữ gìn sức khỏe với Vương Tử Quân, sau đó dặn dò Vương Tử Quân nên chú ý đến sức khỏe.



Hai người hàn huyên thêm một lúc, thư ký trưởng Lưu chợt thay đổi chủ đề:



- Chủ tịch Vương, kết giao ngắn mà nói chuyện sâu, điều này là tối kỵ. Tôi có một câu, nếu như nói ra có gì không đúng thì cũng kính mong chủ tịch Vương thông cảm bỏ quá cho.



- Thư ký trưởng Lưu, xem anh nói kìa, tôi còn trẻ, sau này cần anh chỉ giáo nhiều hơn, nếu như ngài có lời không nói ra, như vậy cũng không xem tôi là bạn bè.



Vương Tử Quân thầm nghĩ đã đến lúc nói đến chuyện chính sự rồi.



- Chủ tịch Tử Quân, mặc kệ anh có nhìn ra vấn đề hay không, nhưng tôi đã thấy rõ Nhị công tử thật sự có ý nịnh bợ cậu.



Thư ký trưởng Lưu dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:



- Chủ tịch Tử Quân, có câu hoa nhà không thơm bằng hoa dại, tôi đây cũng không nói nhiều lời, chỉ có một câu thế này, tuy hoa dại thơm thật, thế nhưng nó lại có nhiều gai, có thể đâm chảy máu.



Vương Tử Quân hiểu ý của thư ký trưởng Lưu, lúc này hắn lại tăng thêm chút hảo cảm vơi thư ký trưởng Lưu. Trên quan trường có rất ít người nói thật, dù đối phương nói như vậy có mục đích gì, ít nhất thì Vương Tử Quân cũng thấy đối phương có ý nghĩ chân thành.



- Cảm ơn anh Lưu đã nhắc nhở, tôi biết rõ điều này.



Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi thản nhiên nói.



- Như vậy thì quá tốt, thật ra, chủ tịch Tử Quân, dù là ngôi sao này nọ thì cũng là phụ nữ, chỉ cần tắt đèn thì cũng căn bản không khác gì nhau. Hơn nữa loại phụ nữ thế này cũng chỉ là xe công cộng mà thôi.



Vương Tử Quân nghe một lời của người từng trải như thư ký trưởng Lưu thì cười cười rồi nói:



- À, anh nói rất đúng, tôi cũng không sợ nói với anh, loại phụ nữ này là bàn chải đánh răng đã được người ta sử dụng, ở phương diện này tôi lại thích sạch sẽ.



- Ha ha ha.



Thư ký trưởng Lưu hiểu ý của Vương Tử Quân, hắn cười lớn rồi nghiêm trang nói:



- Chủ tịch Vương, có phải anh đã có quyết định với chuyện đầu tư của tập đoàn Thần Hà? Xem như hai anh em chúng tra trao đổi, cũng coi như thông nhất hơn.



- Thư ký trưởng, vẫn là câu nói kia của tôi, chúng tôi hoan nghênh tất cả nhà đầu tư đến thành phố Đông Bộ, nhưng đến thành phố này thì bọn họ phải làm theo quy củ của chúng tôi.



Vương Tử Quân nói, lại nói tiếp:



- Trong tỉnh có ban kêu gọi đầu tư, thành phố cũng có ban ngành kêu gọi đầu tư, tôi là một chủ tịch thành phố cũng không thể thò tay quá dài. Nhưng nếu tập đoàn Thần Hà muốn đầu tư, tôi xem bọn họ và tập đoàn Thiên Giang ai có thành ý hơn.