Bí Thư Trùng Sinh

Chương 569 : Sẽ Vẫn Xông Lên Mạnh Mẽ

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Vương Tử Quân nhìn bài viết "lựa chọn người hầu phải công khai minh bạch!" trên nhật báo tỉnh Sơn Nam mà trong mắt lóe lên chút vui sướng. Lúc này hắn đang ở trong một khu du lịch xa hoa ở thành phố phương nam, trong một khu resort rộng hơn chục héc ta, nơi đây có sân tenis, bể bơi...Thứ gì cũng có.



Đối diện Vương Tử Quân, Tần Hồng Cẩm đang từ bể bơi đi lên, nàng dùng khăn lau sạch mái tóc dài xinh đẹp, áo tắm bó sát người, càng làm cho cơ thể xinh đẹp của nàng càng trở nên kiều diễm.



Thời gian dần trôi qua, giống như căn bản không để lại trên người Tần Hồng Cẩm bất kỳ dấu vết gì, trên mặt nàng vẫn là khí chất ung dung, giống hệt như năm xưa Vương Tử Quân gặp nàng, căn bản không có gì biến đổi.



Tần Hồng Cẩm tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó nàng cười nói:



- Nhìn cái gì mà như người mất hồn vậy?



Vương Tử Quân giơ tờ báo cho Tần Hồng Cẩm xem, sau đó Tần Hồng Cẩm cười khúc khích nói:



- Bây giờ báo đảng đọc vào chỉ thấy những bài viết cổ lỗ, chỉ có thể dùng một câu để khái quát: Ai viết thì người đó xem, người khác sẽ không quan tâm. Anh vui vẻ như vậy làm gì? Cũng không phải cả bầu trời chui vào trong miệng anh.



Vương Tử Quân đưa tay kéo lấy vai của Tần Hồng Cẩm, hắn đưa cô nàng đang tức giận vào trong lòng mình, hắn chỉ lên tờ báo rồi nói:



- Em nhìn kỹ tên tác giả xem.



Tần Hồng Cẩm vốn đang khá ẩm ướt, nàng định vùng vẫy một chút, bây giờ nghe được lời nói của Vương Tử Quân thì đưa mắt nhìn sang. Khi nàng thấy dòng chữ nhỏ xíu ghi là Hứa Tiền Giang, nàng chợt duỗi ty ôm lấy cổ Vương Tử Quân:



- Chồng, xem như em phải chúc mừng anh, trưởng phòng Hứa lần này chính thức tự mình đánh vào mặt mình.



Hứa Tiền Giang nào đâu chỉ là tự đánh vào mặt mình? Hơn nữa là một bạt tai cực kỳ nặng nề mới đúng. Dưới sự trợ giúp của Vương Tử Quân, hầu như các vị cán bộ cấp phó giám đốc sở trong tỉnh Sơn Nam đều biết trưởng phòng Hứa đang chọn cho mình một vị phó phòng tổ chức ở thành phố Đông Bộ, bây giờ trưởng phòng Hứa lại cho ra một bài viết như vậy, không phải tự mình làm khó mình sao?



Vương Tử Quân ôm Tần Hồng Cẩm đặt lên đùi mình, hắn khẽ vuốt ve tấm lưng lõa lồ của nàng, vẻ mặt cũng không quá thoải mái.



- Sao vậy, chồng, Hứa Tiền Giang sẽ phải thành thật một thời gian, anh có gì cần phải mất hứng như vậy?



Tần Hồng Cẩm là một người phụ nữ thông minh, nàng khẽ giữ lấy tay Vương Tử Quân rồi dùng giọng quan tâm hỏi.


Tần Hồng Cẩm vừa nói vừa nghĩ đến vấn đề gì đó:



- Hai ngày này thành phố có tổ chức một hội chợ triển lãm công nghệ, không bằng chúng ta đến đó xem thế nào?



Vương Tử Quân đang buồn rầu vì chất lượng các xí nghiệp sẽ tiến vào khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố Đông Bộ, bây giờ nghe thấy Tần Hồng Cẩm nói như vậy thì lập tức có hứng thú. Hắn là một người trọng sinh nhưng thật sự cũng không hiểu nhiều về phương diện kỹ thuật cao, lúc này Tần Hồng Cẩm mời hắn đi xem triển lãm, thật sự là đúng tâm tư của hắn.



Hai người cùng đạt thành nhận thức nên tốc độ là rất nhanh, chỉ sau mười phút thì hai người đã thay đổi trang phục cùng ngồi lên một chiếc xe chạy về phía hội chợ kỹ thuật.



Cho đến nay Tần Hồng Cẩm luôn là một người khôn khéo trong cách ăn mặc, khí chất lại phi phàm, biểu hiện rõ sức quyến rũ của một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng lúc này nàng cùng Vương Tử Quân đi ra ngoài, nàng chỉ mặc một chiếc áo thun màu vàng, chiếc quần jean lửng, mái tóc dài được chải chuốt thẳng thớm, khí chất cơ thể nhanh chóng biến đổi.



Lúc này Tần Hồng Cẩm giống như không còn là người phụ nữ có thể hô phong hoán vũ trong thương trường các tỉnh phía nam, nàng biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, như một con chim nhỏ nép vào người Vương Tử Quân. Lúc này nàng còn đeo một chiếc kính râm, cho dù nàng không đeo kính, chỉ sợ người quen cũng không liên hệ nàng với hình tượng một tổng giám đốc của tập đoàn Quân Thành.



Vì phối hợp với cách ăn mặc của Tần Hồng Cẩm mà Vương Tử Quân cũng thay đổi trang phục, hắn mặc một bộ quần jean áo thun. Hai người đi cùng với nhau, thật sự biến thành một cặp tình nhân đang ở vào giai đoạn yêu thương say đắm.



Hội chợ triển lãm được tổ chức ở đường Tây Giao thành phố Nam Phương, cũng không phải là rất lớn, người đi đến thăm thú cũng không quá nhiều. Vương Tử Quân đi trong đám người, ánh mắt liên tục đảo qua những con rô bốt và phát minh mới lạ đủ mọi loại hình thù.



- Chồng, anh xem kìa.



Tần Hồng Cẩm chỉ về phía bên trái Vương Tử Quân, thấy cách đó không xa là một gian hàng đang trưng bày điện thoại, lúc này điện thoại còn rất đơn sơ, nhưng lại có thêm một chiếc camera.



Loại điện thoại cực kỳ đơn sơ này chẳng là gì với Vương Tử Quân, nhưng nó lại hấp dẫn ánh mắt của Tần Hồng Cẩm. Nàng thấy chiếc điện thoại, sau đó khẽ cảm khái:



- Chồng, chiếc điện thoại này nếu được sử dụng phổ biến thì quá tốt, em đây muốn gặp anh lúc nào cũng được.



Vương Tử Quân thấy Tần Hồng Cẩm nói lời tâm tình như vậy thì nhịn không được phải kéo người phụ nữ thấu hiểu lòng người và khong có nhiều yêu cầu này vào lòng, hắn thật sự thiếu nợ nàng khá nhiều.



- Tử Quân, anh xem chúng ta đầu tư vào ngành điện thoại có được không?



Khi Vương Tử Quân đang yên lặng cảm nhận tình cảm giữa hai người, hắn chợt nghe thấy Tần Hồng Cẩm khẽ hỏi.