Bí Thư Trùng Sinh
Chương 570 : Tình Cảm Trong Giới Giải Trí
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Ngành sản xuất điện thoại thật sự phát triển rất khá, Vương Tử Quân biết rõ thị trường điện thoại vài năm sau sẽ rất nóng bỏng, nhiều công ty đi đầu kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Tuy chính hắn cũng không tham dự, thế nhưng Tề Chính Hồng có quyết định như vậy, Vương Tử Quân tích cực phụ họa:
- Đó là một ý kiến hay, nhưng phương diện kỹ thuật thì sao?
- Phương diện kỹ thuật chúng ta không xen vào, công ty Môi Nặc ở khu tự trị Bắc Lệ có vấn đề về xoay vòng tài chính, thế cho nên phương diện kinh doanh gặp phải khó khăn. Bọn họ phái người liên lạc với chúng ta, muốn chúng ta đầu tư vào công ty.
Tần Hồng Cẩm nói đến chuyện đầu thì giống như khôi phục lại vẻ thông minh tháo vát trước đó, nàng vừa nói vừa dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân biết rõ thế lực của công ty Môi Nặc, vài năm sau công ty này sẽ tạo nên chiến tích lớn, thế là trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hưng phấn. Bây giờ điện thoại còn chưa được phổ biến, cổ phiếu của công ty này chắc chắn là chưa cao.
- Sao lại không mua?
Vương Tử Quân suy tư một lát rồi trầm giọng nói;
- Bọn họ bán bao nhiêu thì chúng ta mua bấy nhiêu, tất cả cũng mua.
Tần Hồng Cẩm thiếu chút nữa thì làm rơi kính râm xuống đất, nàng dù thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân không quá hiểu rõ về phương diện này lại cho ra một đáp án bất ngờ như vậy.
- Thật sự muốn mua sao?
Tần Hồng Cẩm tuy đã có tính toán nhưng bây giờ nghe được giọng điệu mười phần tin tưởng của Vương Tử Quân, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác có chút bất an.
- Có bao nhiêu mua bấy nhiêu.
Vương Tử Quân khẽ vung tay áo trầm giọng nói:
- Chỉ cần bọn họ bán thì chúng ta sẽ mua.
Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dang như tính trước của Vương Tử Quân, hai mắt không khỏi híp lại. Nàng không khỏi nhớ đến tình huống khi mình vừa sáng nghiệp, hắn cũng tỏ ra hăng hái như vậy, nói ra những lời chỉ điểm giống như giang sơn đều nằm trong lòng bàn tay.
Tần Hồng Cẩm vốn còn có chút do dự ở phương diện này, thế nhưng lại nhanh chóng hạ quyết tâm. Mà nàng cũng không biết quyết định này sẽ mang đến cho tập đoàn Quân Thành bao nhiêu tiền lời.
- Tiết kiệm năng lượng, bóng đèn sáng ngời, không gây ô nhiễm, ánh sáng dịu, cực kỳ có tác dụng bảo vệ thị lực...
Khi đi qua một hành lang, Vương Tử Quân thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang kiên nhẫn chỉ vào gian hàng của mình nói với mọi người.
Nói là gian hàng chứ thực chất chỉ là một khung gương như một cái thùng gỗ, giống như được làm ra tạm thời, bên trên đặt vài chiếc bóng đèn, ánh sáng làm cho khung kiếng rạng rỡ hơn một chút.
Nhưng người đàn ông này tuy nói đến mức khô miệng lại không có ai hứng thú dừng lại xem, rất nhiều người chỉ cần nghe qua đã bỏ đi mất.
- Loại đèn tiết kiệm năng lượng này tuy rất tốt nhưng giá trị chế tạo ra chúng gấp mười lần thậm chí là vài chục lần đèn huỳnh quang, vì vậy tuy tiết kiệm điện nhưng lại không có thị trường.
Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân dừng lại thì khẽ lên tiếng nhắc nhở.
Vương Tử Quân không quan tâm đến thị trường không tốt của loại bóng đèn này, hắn biết rõ loại đèn này về sau sẽ có thị trường ra sao, đây là một cơ hội.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi đi về phía người đàn ông kia. Người đàn ông thấy ai cũng đi qua mà không dừng lại thì có chút suy sụp tinh thần, hắn ngồi xuống ghế, khá uể oải, gương mặt đầy mỏi mệt.
- Loại đèn tiết kiệm năng lượng này là anh sáng chế ra sao?
Vương Tử Quân nhìn chiếc đèn với ánh sáng dịu nhẹ, hắn khẽ hỏi.
- Là tôi thiết kế, đã đăng ký nhãn hiệu.
Người đàn ông thấy có người hỏi đèn của mình thì có chút hưng phấn, nhưng khi thấy bộ dạng trẻ tuổi của Vương Tử Quân thì lại có chút thất vọng. Hắn cần tìm một Bá Nhạc có ánh mắt tinh đời, không cần một người thanh niên như vậy.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của người đàn ông dối diện, hắn hiểu ý nghĩ của đối phương, thế là mỉm cười bất đắc dĩ rồi dùng giọng chăm chú nói:
- Ngài có muốn chuyển nhượng kỹ thuật không?
Người đàn ông kia lên tiếng kiên quyết không chút do dự:
- Không bán, chỉ tìm người hùn vốn làm ăn thôi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ quật cường của người đàn ông đối diện, trong lòng càng bùng lên một ý nghĩ hay, cùng lúc đó cũng có nhiều ý nghĩ khác được hình thành.
Vương Tử Quân sẽ dùng sản nghiệp chế tạo đèn tiết kiệm năng lượng, lợi dụng tư chất tư nguyên của thành phố Đông Bộ để chế tạo một sản nghiệp thủy tinh, coi như tìm ra một điểm tăng trưởng cực mạnh cho kinh tế thành phố Đông Bộ.
Khi kế hoạch dần hình thành thì Vương Tử Quân thật sự có chút hưng phấn. Trước đó hắn thật sự vắt óc suy nghĩ về phương án định vị cho sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, giờ phút này hắn mới cảm thấy kết quả sau nhiều ngày suy tư. Tuy lúc này nhìn qua thì thấy tương lai phát triển của đèn tiết kiệm năng lượng khá u tối, nhưng vài năm sau, chục năm sau đèn tiết kiệm năng lượng sẽ đi vào trong từng hộ gia đình, sẽ là một xu thế phổ cập nhanh chóng khó thể vãn hồi. Nếu có thể đi trước một bước ở thị trường này, rõ ràng sẽ có ưu thế không ngờ.
Lý Đông Lực nhìn tên thanh niên trước mắt mà không khỏi thở dài một hơi, hắn đã đến tham gia hội chợ triển lãm kỹ thuật cao, đáng tiếc là nhiều xí nghiệp căn bản không ưa kỹ thuật của hắn.
Tuy có thể tiết kiệm năng lượng nhưng giá thành của loại đèn này lại khá cao, căn bản làm cho người ta phải chùn bước. Lý Đông Lực tuy có thể dự đoán xã hội nhất định sẽ tiếp nhận loại đèn này, nhưng bây giờ cái khó chính là tìm nhà đầu tư.
Lý Đông Lực nghĩ đến những cố gắng của mình nhiều năm qua mà thở dài, hắn nhìn đám người đi ngang qua mình, hắn chuẩn bị dọn hàng rời khỏi chỗ này.
- Chào anh, xin hỏi làm thế nào để liên lạc với anh?
- Anh bạn, chúng tôi là người Hồng Lam Đường Khẩu, kính xin anh em giang hồ mở một mặt lưới.
Kim Mập không hỗ danh là ông chủ trải qua sa trường, hắn thấy tình huống không đúng thì nhanh chóng tiến lên kéo quan hệ.
Nhưng tên đàn ông đi đầu của nhóm người bên kia cười nhạt nói:
- Hồng Lam Đường Khẩu cũng là anh em, tôi và ông chủ Hà của các người từng gặp mặt một lần.
- Như vậy thì chúng ta đều là người một nhà, anh bạn, chỉ là hiểu lầm mà thôi, không thì hôm nay chúng tôi mời khách, anh em tìm một chỗ nào vui vẻ nhé?
Kim Mập lúc này đã đổi thành một gương mặt mới, hắn giống như biến thành một con chó chạy đến vẫy đuôi với chủ vậy.
Người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tên mập, sau đó cười nói:
- Chỉ bằng chú em mà xứng đánh xưng anh em với anh? Chú em hỏi ông chủ Hà xem anh là người như thế nào, nếu anh ta thật sự không nhớ nổi, nói rằng tôi họ Triệu.
"Họ Triệu?"
Kim Mập chợt nhớ đến một người, vẻ mặt của hắn càng thêm biến đổi. Hắn nhìn người đàn ông trung niên nói năng thận trọng trước mặt, cảm thấy phát lạnh tận đáy lòng, hắn lên tiếng:
- Ông chủ Triệu, tôi...Tôi thật sự có mắt không tròng, thật sự làm ngài bị chậm trễ.
- Không có gì, tôi đến đây cũng vì có chút chuyện, cậu đã ở đâ, vậy giúp tôi một chút.
Tuy người này lên tiếng trưng cầu ý kiến của tên mập, thế nhưng Kim Mập biết mình căn bản không có quyền từ chối.
- Triệu đại ca, em cực kỳ tình nguyện phục vụ anh.
Kim Mập là người giỏi xem xét tình thế, hắn nở nụ cười, gương mặt cực kỳ vui vẻ.
Nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên càng tươi sáng thêm vài phần, hắn khẽ gật đầu với người đàn ông đứng sau lưng mình, sau đó tên kia lấy ra một chiếc máy quay phim.
- Cậu Kim, thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn quay một đoạn phim. Có câu một khách không làm phiền hai chủ, phiền cậu cởi quần áo của mình ra.
Tiếu Kiệt Dạ là người của công chúng, có thể nói rất mẫn cảm với máy quay phim. Hắn nghe thấy tên đàn ông làm cho Kim Mập sợ hãi cho ra yêu cầu như vậy, thật sự không thể nào hiểu rõ đối phương muốn làm gì.
- Anh Kim, bọn họ muốn quay cái...
Tiếu Kiệt Dạ suy nghĩ cẩn thận rồi lớn tiếng hô lên với Kim Mập, nhưng đám người bên kia nghe thấy như vậy cũng chỉ đứng cười tủm tỉm, hồn nhiên giống như không nghe thấy gì. Kim Mập càng có chút do dự, nhưng sau đó hắn nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình.
- Kiệt Dạ, phối hợp một chút.
Kim Mập vừa nói vừa ra hiệu cho Tiếu Kiệt Dạ cởi quần áo, nhưng sau khi hắn cởi xong thì quay đầu nói:
- Triệu đại ca, có thể nói cho em biết, rốt cuộc là vì cái gì không?
- Vì cái gì sao? Ha ha, cái đó không liên quan đến cậu, chỉ là hắn đắc tội với một người không nên động vào.
Tên đàn ông họ Triệu phất tay chỉ về phía Tiếu Kiệt Dạ rồi nói.
"Đắc tội với người không nên động vào?"
Tiếu Kiệt Dạ thật sự không ngờ sự việc này lại phát sinh trên người mình, khi hắn định hét lên thì Kim Mập đã nhanh chóng tiến lên xé áo choàng của hắn.
...
- An Như, cô thật sự rất may mắn, may mà họ Tiếu kia xảy ra chuyện, nếu không lân này tôi thật sự không thể bảo hộ được cô.
Một người đàn ông mập mạp hơn bốn mươi mang theo chút quyến rũ vốn không nên xuất hiện trên người đàn ông đang dùng giọng nịnh nọt nói với Liêu An Như.
Liêu An Như nghe lời của người đàn ông này mà chỉ nhíu mày không nói gì, nàng tuy không hài lòng với người dại diện của mình, thế nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
- Hì hì, lại nói tiếp, An Như, hôm qua cô thật sự rất may mắn, nếu không phải cô đứng vững trước áp lực, chỉ sợ hôm nay nước bẩn đã dội hết lên người cô rồi.
Người đàn ông ngồi xuống cách Liêu An Như không xa, hai ngón tay kẹp một hạt đậu đỏ bỏ lên miệng, sau đó dùng giọng có chút tiếc nuối nói:
- Thật sự không ngờ Tiếu Kiệt Dạ lại là người như vậy, chậc chậc, đúng là người không thể nhìn vẻ bề ngoài.
Liêu An Như nghe những lời công kích của người đại diện của mình với Tiếu Kiệt Dạ mà run rẩy không thôi. Ngày hôm qua nàng quay về và bị mắng vì chuyện liên quan đến Tiếu Kiệt Dạ, nhưng bây giờ Tiếu Kiệt Dạ sinh chuyện như vậy, tên này lại xem như quên hết mọi chuyện.
Khi Liêu An Như trầm ngâm thì người đại diện của nàng giống như nhớ đến điều gì đó, hắn đuỗi hai ngón tay ra nói:
- An Như, cô biết hôm qua ai gọi điện thoại đến không? Hì hì, tôi nói cho cô biết là ông chủ Hà bên Hongkong, anh ta nói muốn xin lỗi cô vì sự việc xảy ra vào ngày hôm qua.
Liêu An Như khẽ gật đầu, nàng đi vào trong ngành giải trí, có một số việc nàng biết rất rõ. Tuy nàng không phải là người nhiều năm trong nghề, nhưng cũng biết ông chủ Hà có địa vị rất cao.