Bí Thư Trùng Sinh
Chương 616 : Tình càng sâu người càng cô độc
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Thầy Triệu trong lời nói của Vương Tử Quân chính là thầy giáo phổ thông của hắn và Tôn Khải, khi học phổ thông thì hắn là học sinh tốt, thế là được thầy Triệu yêu thương. Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học thì hắn ít liên hệ với thầy Triệu, thế nhưng vẫn khắc sâu ghi nhớ.
- Thầy Triệu xem như không may, đi làm về bị xe tông.
Tôn Khải nhắc đến thầy Triệu thì vẻ mặt có chút khó coi.
- Thầy Triệu bị xe tông?
Vương Tử Quân thật sự có chút kinh ngạc với đáp án của Tôn Khải, trong ấn tượng của hắn thì thầy Triệu là người cực kỳ cẩn thận, bình thường đừng nói là vượt đèn đỏ, dù là đèn vàng cũng không chạy qua. Một người cẩn thận như vậy thế nào lại bị xe tông?
Vương Tử Quân tuy cực kỳ kinh ngạc nhưng lại theo sát hỏi:
- Có nghiêm trọng không?
- Nghe nói khá nặng, gãy một chân, xương sườn cũng có vấn đề.
Tôn Khải lắc đầu rồi nói tiếp:
- Tình huống cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng, chẳng qua ngày hôm qua tôi gặp Trần Minh, thấy cậu ấy nói như vậy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không hỏi lại. Hai người rời khỏi nhà, đi mua vài món thực phẩm dinh dưỡng, sau đó cùng nhau bắt xe về phía bệnh viện.
Dưới sự chỉ dẫn của Tôn Khải, hai người theo thang máy đi đến bên ngoài phòng bệnh của thầy Triệu. Đây là một gian phòng rộng hơn hai mươi mét vuông, bên trong có ba chiếc giường, khi Vương Tử Quân đẩy cửa đi vào thì bên trong cũng không quá sạch sẽ, mùi khó chịu bùng vào mũi.
Những năm gần đây Vương Tử Quân cũng không phải chưa từng đến bệnh viện, thế nhưng hắn đến bệnh viện không phải kiểm tra công tác thì cũng là thăm hỏi vài người. Khi đó bệnh viện đều giống như gặp phải kẻ địch, không những sắp xếp cực tốt, lại còn cho cả chuyên gia đi theo.
Vương Tử Quân nhìn lướt qua ba giường bệnh, hắn nhanh chóng phát hiện thầy Triệu ở giường chính giữa. Tuy đã mười năm không gặp thế nhưng hắn chỉ nhìn lướt qua vẫn có thể nhận ra thầy Triệu của mình.
- Tử Quân, tôi nghe nói cậu xuống xã, bây giờ thế nào rồi?
Vương Tử Quân đi đến xã Tây Hà Tử, nhưng đây là chuyện của vài năm trước, không ngờ thầy Triệu vẫn cứ nghĩ Vương Tử Quân đang công tác ở xã Tây Hà Tử.
- Em gần đây không...
Vương Tử Quân còn chưa nói dứt lời thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bốn năm người đàn ông đi vào, trên tay bọn họ là túi lớn túi nhỏ, bộ dạng giống như đến thăm bệnh.
- Chào thầy Triệu, Chu Dục Thiến cũng ở đây à? Khi anh đến có gọi điện thoại cho em, nói là chúng ta cùng đi, không ngờ bây giờ lại trùng hợp như vậy.
Đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên tay chẳng có thứ gì, thế nhưng lại ngẩng đầu ưỡn ngực làm cho người ta nhìn vào và sinh ra cảm giác giống như hắn là kẻ đứng đầu đám người.
Chu Dục Thiến nhìn thấy người đàn ông mới đến thì trong mắt lộ ra chút phiền chán, nhưng nàng cũng cố gắng nhẫn nại nói:
- Trần Đạo Hòa, các anh cũng đến rồi à?
Những người đàn ông đi theo sau lưng Trần Đạo Hòa cũng bắt đầu đặt những thứ đưa theo xuống đất, mà Trần Đạo Hòa bắt đầu chào hỏi thầy Triệu.
Nếu như không phải Chu Dục Thiến gọi tên người đàn ông kia là Trần Đạo Hòa, Vương Tử Quân thiếu chút nữa đã quên người bạn học này. Hắn trọng sinh và thật sự phần trí nhớ về thời phổ thông đã có chút mơ hồ, trong ấn tượng của hắn thì Trần Đạo Hòa là một người thích nghịch ngợm gây sự nhất trong lớp. Ngoài chút ấn tượng như vậy thì Vương Tử Quân thật sự không nhớ rõ thứ gì khác.
- Cậu là Vương Tử Quân sao?
Một người đàn ông đi theo sau lưng Trần Đạo Hòa chào hỏi hai câu với thầy Triệu, sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn Vương Tử Quân và Tôn Khải. Sau khi suy nghĩ giây lát thì hắn lớn tiếng hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt kích động của người bạn học đối diện, hắn thật sự có chút ngây người. Tuy hắn thật sự cảm thấy người kia nhìn rất quen, thế nhưng khoảnh khắc này hắn thật sự không thể nghĩ ra tên của đối phương.