Bí Thư Trùng Sinh
Chương 617 : Tình càng sâu người càng cô độc
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
- Ha ha ha, Vương Tử Quân, đúng là cậu rồi. Tôi là Lý Nguyên Thăng, thật không ngờ nhiều năm trôi qua mà cậu cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
Người đàn ông kia vừa nói vừa đưa tay ra với Vương Tử Quân.
Lý Nguyên Thăng? Vương Tử Quân suy nghĩ giây lát, một ít ký ức về Lý Nguyên Thăng chợt xuất hiện trong lòng. Hắn nhớ về thời điểm còn học phổ thông, mình và Lý Nguyên Thăng đều là học sinh giỏi trong lớp, nhưng mình luôn hạng nhất còn Lý Nguyên Thăng luôn thứ hai, hơn nữa kiếp trước hắn và Lý Nguyên Thăng căn bản là không có bất kỳ liên lạc nào với nhau.
- Đạo Hòa, anh còn nhớ Vương Tử Quân không? Chính là Vương Tử Quân luôn xếp hạng đầu trong lớp chúng ta năm xưa.
Lý Nguyên Thăng chỉ về phía Vương Tử Quân rồi cười nói với Trần Đạo Hòa.
Vương Tử Quân sao không nghe ra chút hương vị khác thường trong lời nói của đối phương, thế nhưng lúc này hắn đã đứng ở một độ cao mới, vì thế cũng không quan tâm đến những vấn đề nhỏ nhặt thế này.
- Vương Tử Quân, tôi nhớ ra rồi, không phải là bạn học cùng bàn với Chu Dục Thiến sao? Đúng rồi, tôi nghe nói cậu xuống xã công tác, thế nào? Bây giờ phát triển tốt chứ?
Trần Đạo Hòa khẽ vươn tay hướng về phía Vương Tử Quân rồi cười cười nói tiếp:
- Bạn học cũ, nông thôn cũng không tốt bằng tỉnh thành, nếu như cậu tình nguyện quay về, đi đến công tác ở công ty chúng tôi, tôi bao cậu không phải chịu thiệt thòi.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đạo Hòa, tôi cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi còn rất yêu mến công việc của mình vào lúc này.
Trần Đạo Hòa nghe lời từ chối của Vương Tử Quân thì vẻ mặt chợt có chút không vui, hắn nhàn nhạt hừ một tiếng, sau đó nhìn về phía thầy Triệu đang mỉm cười nói:
Cô Hà thở dài một hơi, sau đó khẽ nói.
Thầy Triệu giống như không muón nghe những điều này, hắn phất phất tay nói:
- Em nói gì vậy chứ? Anh thấy như thế này là rất tốt, lúc không có việc gì làm có thể nói chuyện với mọi người, có thể tâm sự cho vui.
- Cô Hà, cô đừng gấp, cháu có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm Trần của văn phòng bệnh viện, cháu sẽ liên lạc với anh ấy, để xem có thể sắp xếp một phòng hay không.
Trần Đạo Hòa nhìn thoáng qua Chu Dục Thiến, sau đó lấy điện thoại ra.
Tuy bây giờ điện thoại đã được phổ cập, thế nhưng điện thoại của Trần Đạo Hòa là loại nhỏ gọn đẹp đẽ, biểu hiện đẹp đẽ quý giá. Sau khi bấm điện thoại thì Trần Đạo Hòa lớn tiếng nói đùa với bên kia vài câu, sau đó nhắc đến chuyện của thầy Triệu, hy vọng đối phương hỗ trợ.
- Người này cũng rất hay, tôi định nói với bố vài câu để đổi chỗ cho thầy Triệu, bây giờ xem ra đã không cần nữa rồi.
Tôn Khải cũng không thích nhìn thói ngang ngược của Trần Đạo Hòa, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười khoát tay áo, hắn cũng nghĩ đến điều này, nhưng Trần Đạo Hòa đã có sắp xếp, như vậy cứ để cho đối phương xử lý tốt đẹp. Hắn cảm thấy dù là ai sắp xếp cũng được, chỉ cần điều đó tốt với thầy Triệu là được.
- Cô Hà, những phòng bệnh thế này thường rất chật chội, em có quan hệ khá tốt với chủ nhiệm Trần, người ta nể mặt cho chúng ta dọn đến một gian phòng khác thoáng hơn, lát nữa y tá sẽ giúp chúng ta đi sang bên kia.
Trần Đạo Hòa đặt điện thoại xuống rồi lớn tiếng nói với cô Hà ở phía bên kia.