Bí Thư Trùng Sinh
Chương 673 : Bàn Tay Nhân Sự Quyết Định Tất Cả
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Khu nhà Mạc lão, Vương Tử Quân đang bận rộn trong nhà bếp. Một nồi đặt trên bếp lửa, mùi hương thơm ngát từ bùng ra trên nắp nồi, mùi gà hầm tỏa ra khắp cả khu nhà.
- Tử Quân, tôi cảm thấy cậu là người quần áo đến tay cơm đến tận miệng, không ngờ tiểu tử cậu lại có tay nghề nấu nướng như vậy, rất tốt.
Mạc lão gia tử nằm trên ghế nói vọng vào nhà bếp với Vương Tử Quân. Lúc này đã là đầu mùa xuân, thời tiết thủ đô đã dần ấm lại, cây cối cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc, rau cỏ trong sân nhà Mạc lão gia tử cũng dần xanh tươi.
- Ông, khi còn công tác ở xã thì cháu cũng phải tự nấu nướng, điều kiện dưới xã rất kém, đành phải tự lực cánh sinh mà thôi. Thế cho nên sau vài năm lăn lộn trong bếp, thiếu chút nữa đã được đào tạo thành một đầu bếp chuyên nghiệp.
Vương Tử Quân nghe thấy Mạc lão gia tử khen ngợi như vậy thì lập tức cảm thấy biểu hiện của mình có hơi quá, hắn cũng không thể nói mình là người trọng sinh, thế cho nên chỉ có thể đổ cho thời gian mình công tác ở xã Tây Hà Tử mà thôi.
Mạc lão gia tử cũng không nghi ngờ câu trả lời của Vương Tử Quân, lão dùng giọng cảm khái nói:
- Thật sự đúng là người được rèn luyện dưới cơ sở thì tốt, đứa nhỏ Tiểu Bắc thiếu kinh nghiệm rèn luyện cơ sở, nếu không thì việc nấu nướng cũng không là vấn đề. Truyện được copy tại Truyện FULL
Mạc Tiểu Bắc đang ngồi dùng ánh mắt ngọt ngào nhìn Vương Tử Quân bận rộn, không ngờ ông nội lại chuyển chủ đề lên người mình. Nếu là trước kia, với tính cách lạnh lùng cố hữu, nàng nghe thấy ông mở miệng trách mắng như vậy thì chỉ sợ sẽ cười nhạt cho xong. Thế nhưng bây giờ nàng lại hờn dỗi lên tiếng:
- Ông, nếu ông có khen anh ấy thì cứ khen tự nhiên, cũng đừng lấy cháu ra lót đường chứ? Cháu cũng không nói mình không thể làm cơm, là anh ấy tranh giành đấy chứ?
- Đúng đúng đúng, là nó tranh giành. Tử Quân cậu cũng đừng đắc ý, Tiểu Bắc bây giờ là đối tượng bảo vệ trọng điểm, thế cho nên cậu cũng phải biểu hiện một chút.
Mạc lão gia tử gần đây rất sủng ái cháu gái của mình, bây giờ nghe thấy cháu gái hờn dỗi thì cười ha hả hai tiếng, sau đó ném cho Vương Tử Quân một ánh mắt hiểu ý.
Vương Tử Quân cười cười, hôm nay trường đảng không có tiết nào, hắn đặt biệt đi chợ mua gà về hầm, kết quả là kéo Mạc lão gia tử và cả Mạc Tiểu Bắc đến quan sát giống như có chuyện lớn gì đó xảy ra. Sau khi nói chuyện vài câu với Mạc Tiểu Bắc, chợt nghe thấy Mạc lão gia tử nói:
- Thức ăn ngon không thể thiếu rượu ngon, chỗ này của tôi còn có một chai rượu Mao Đài được cất giấu hơn hai mươi năm, nếu không thì hai người chúng ta lấy ra giải quyết nhé?
Ngẫu nhiên uống rượu với Mạc lão gia tử đã trở thành một công việc trong khoảng thời gian gần đây của Vương Tử Quân. Tửu lượng của hắn chỉ là bình thường mà thôi, Mạc lão gia tử cũng không thể uống nhiều, thế cho nên hai người làm bạn rượu cực kỳ tương xứng.
- Ông, rốt cuộc ông có giấu bao nhiêu chai rượu? Từ khi Tử Quân đến đây thì lúc nào rảnh sẽ nói còn một chai rượu, cháu nhớ ông đã uống hết hơn chục chai, thế nào thì kho báu rượu của ông càng uống càng nhiều như vậy?
Mạc Tiểu Bắc cầm một miếng hạt dưa bỏ vào miệng, sau đó nàng dùng giọng nũng nịu nói.
Mạc lão gia tử có chút xấu hổ, lúc này mới dùng giọng đảm bảo nói:
- Tiểu Bắc, đây tuyệt đối là chai rượu cuối cùng rồi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí hòa thuận vui vẻ trong nhà, Vương Tử Quân rửa tay cầm điện thoại lên xem, sau đó hắn nghe máy:
Lữ Hạ Cường nghĩ rằng Vương Tử Quân rất thích nghe những lời như vậy, thế là hắn học theo giọng điệu của Thạch Kiên Quân nói.
- Chủ tịch Hạ Cường, những lời này hai ta nói với nhau thì được, cũng không nên nói ra bên ngoài.
Vương Tử Quân khoát tay áo với Lữ Hạ Cường, tỏ ý để đối phương không nên tiếp tục ở chủ đề này.
Lữ Hạ Cường cũng không rõ tâm tư của Vương Tử Quân vào lúc này, hắn thấy chủ tịch Vương không có hứng thú, thế là đành phải đi sang chuyện khác:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói phía thị ủy đang tiếp xúc với một hạng mục đầu tư lớn, nghe nói chỉ riêng hạng mục này đã lên đến con số hơn chục tỷ.
Hơn chục tỷ? Vương Tử Quân nhai nuốt những chữ này mà trong lòng thầm nghĩ Triệu Lộc Xuyên căn bản không làm cho mình thất vọng. Người này đi đường của mình không được, bây giờ trực tiếp tìm đường khác. Hắn thầm hiểu Triệu Lộc Xuyên muốn làm gì, thế nhưng hắn lại cố ý hỏi:
- Biết rõ sản xuất cái gì không?
- Nghe nói là XP gì đó, cụ thể thì còn phải thăm dò mới biết được. Chủ tịch Vương, nếu không sau này có tư liệu tôi sẽ gửi fax cho ngài.
Lữ Hạ Cường cũng không nghĩ sang phương diện nào khác, hắn còn tưởng rằng Vương Tử Quân cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp vì tình huống Đổng Quốc Khánh tìm được hạng mục đầu tư quá lớn.
- Không cần, tôi bây giờ không còn trên cương vị, thế cho nên cũng không cần quá chú ý đến vấn đề này.
Khi hai người Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ với nhau, một nhân viên phục vụ đi đến đặt bốn món ăn tinh xảo xuống trước mặt Vương Tử Quân và Lữ Hạ Cường.
- Chủ tịch Hạ Cường, chúng ta cũng đừng nói đến những chuyện mất hứng nữa. Bây giờ chúng ta uống vài ly, coi như tôi tận tình chủ nhà mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh.
Vương Tử Quân tiếp nhận chai rượu của nhân viên phục vụ, sau đó hắn cười nói với Lữ Hạ Cường.
Lữ Hạ Cường thấy Vương Tử Quân rót rượu cho mình, thế là vội vàng nâng ly lên. Hai người uống cạn vài ly thì Lữ Hạ Cường đã nói:
- Chủ tịch Vương, lần này tôi đến thủ đô chủ yếu để gặp anh, thứ hai là chạy hạng mục sân bay. Chẳng qua là có người thấy tôi ở lại vướng víu tay chân, thế nên đẩy tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ.
Thành phố Đông Bộ không có sân bay, hạng mục sân bay năm xưa cũng được Tiết Diệu Tiến đề nghị một lần, trên cơ bản là không có hy vọng gì nhiều. Bây giờ Lữ Hạ Cường đến thủ đô chạy hạng mục sân bay, thật sự có ý đồ sung quân biên cương.
- Ngày hôm qua bí thư Đổng đã gọi tôi đến, nói đến tầm quan trọng của sân bay, cũng nói anh ấy nhận được tin tức tuyến trên sắp mở sân bay cho hai thành phố cấp tỉnh, vì vậy phái tôi đến tranh thủ cơ hội.
Lữ Hạ Cường nâng ly rượu trong tay lên rồi khẽ mắng:
- Tranh thủ cái quái gì chứ?