Bí Thư Trùng Sinh
Chương 674 : Phải Giải Phóng Tư Tưởng, Bước Chân Phải Lớn Hơn Một Chút
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh lúc này giống như mở tiệc, bí thư Đổng đang ngồi sau bàn làm việc thật sự rất hăng hái. Hắn nhìn nhóm người trưởng phòng Tưởng Tuệ Minh và thư ký trưởng Đảng Hằng đang ngồi trên ghế sa lông, thế là không khỏi trầm giọng nói:
- Lần này bí thư Nhất Phong đến thành phố Đông Bộ chúng ta nghiên cứu thị sát, là một lời khẳng định cho công tác của thành phố Đông Bộ, chúng ta cần phải biểu hiện tất cả lòng nhiệt tình, đề cao tinh thần, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo.
- Thư ký trưởng Đảng, sau hội nghị thì cậu dùng danh nghĩa văn phòng thị ủy thông báo cho tất cả các vị lãnh đạo ban ngành và đơn vị trong thành phố, để bọn họ đặt mình vào độ cao chính trị mới, nếu có bất kỳ vấn đề nào xảy ra, đừng trách tôi gỡ mũ quan của người tương quan.
Đảng Hằng đồng ý một tiếng, bút trong tay nhanh chóng ghi chép vào sổ. Tưởng Tuệ Minh đưa mắt nhìn Đảng Hằng, sau đó cười nói:
- Bí thư Đổng, lần này bí thư Nhất Phong xuống nghiên cứu thị sát, tôi cảm thấy chúng ta nên cho ra chút đặc săc thì hay hơn.
- Trưởng phòng Tuệ Minh nói rất đúng, nếu như thành phố Đông Bộ chúng ta không khác gì các thành phố khác, như vậy sẽ không để lại ấn tượng khắc sâu cho bí thư Nhất Phong được. Nếu như vậy thì lực giúp đỡ của tỉnh đối với thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không thể nào được đẩy mạnh. Vì thế chúng ta cần phải phát huy ưu thế tự thân của thành phố Đông Bộ, biểu hiện tất cả các phương diện tốt nhất của chúng ta cho lãnh đạo nhìn thấy rõ ràng.
Đổng Quốc Khánh đưa mắt nhìn Đảng Hằng, sau đó nói tiếp:
- Thư ký trưởng Đảng, anh tổ chức cho các đồng chí phòng nghiên cứu chính sách của thị ủy xem xét để phơi bày ưu thế của thành phố Đông Bộ chúng ta cho lãnh đạo.
Mọi người trao đổi hơn nửa giờ, sau đó nhóm người Đảng Hằng rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Khi Tưởng Tuệ Minh chuẩn bị bỏ đi, Đổng Quốc Khánh chợt khoát tay nói:
- Trưởng phòng Tuệ Minh, anh chờ chút, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.
Đợi đến khi mọi người rời khỏi phòng thì Đổng Quốc Khánh mới ngồi xuống nói với Tưởng Tuệ Minh:
- Trưởng phòng Tuệ Minh, phương án thay đổi cán bộ lãnh đạo các quận huyện đã xong chưa?
- Bí thư Đổng, đã có bản sơ thảo, còn phải chờ ngài vung tay xử lý mới được.
Tưởng Tuệ Minh nói rồi lấy từ trong cặp ra một bản thảo khẽ đưa đến trước mặt Đổng Quốc Khánh. Đổng Quốc Khánh nhìn những cái tên trên bản thảo, thế là hắn khẽ gõ ngón tay xuống bàn. Tưởng Tuệ Minh chỉ có thể lẳng lặng uống nước, chỉ sợ quấy nhiễu ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh:
- Phương án này của anh có phải là quá nhẹ tay rồi không?
Vài phút sau Đổng Quốc Khánh đặt bản thảo xuống bàn rồi khẽ hỏi. Cái gì là quá nhẹ tay? Tưởng Tuệ Minh nghe thấy Đổng Quốc Khánh nói như vậy mà thật sự muốn gầm lên một tiếng. Hắn là người thiết kế phương án này, hắn biết rõ phương án này rốt cuộc là gì. Nếu như điều chỉnh dựa theo phương án hắn đưa ra, chỉ sợ trong thành phố sẽ không còn quận huyện nào còn người thân cận với Vương Tử Quân, hầu như các chức danh bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện thân thiết với Vương Tử Quân đều bị quét sạch, như vậy mà quá nhẹ tay? Đây rõ ràng là một cơn động đất cực mạnh trong quan trường thành phố Đông Bộ rồi mới đúng.
- Bí thư Đổng, nếu không thì chúng tôi sẽ về châm chước lại, anh thấy thế nào?
Tưởng Tuệ Minh nhìn gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Đổng Quốc Khánh, hắn khẽ lên tiếng dò hỏi.
- Ừ, anh xem xét lại cũng tốt. Đúng rồi, sắp xếp với đồng chí Lý Cẩm Hồ như vậy là chưa được.
Đổng Quốc Khánh đứng lên khỏi ghế sa lông rồi dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Tôn Quốc Lĩnh có thể nói gì được? Nếu như hắn là chủ tịch thành phố thì có thể mở miệng cãi cọ vài câu, thế nhưng hắn chỉ là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác khối chính quyền thành phố mà thôi, chỉ có thể cúi đầu trước mặt Đổng Quốc Khánh. Lúc này hắn thấy Đổng Quốc Khánh đẩy trách nhiệm về phát triển kinh tế lên đầu mình, thế là càng cảm thấy khó chịu.
- Bí thư Đổng, gần đây công tác kêu gọi đầu tư...
Tôn Quốc Lĩnh có chút trầm ngâm, hắn định mở miệng giải thích, thế nhưng lại bị Đổng Quốc Khánh vung tay cản lại. Đổng Quốc Khánh cười cười nói với Tôn Quốc Lĩnh:
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, tôi biết rõ có nhiều nguyên nhân ở nhiều phương diện làm cho công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ chúng ta tụt dốc trong quý một, thế nhưng đứng trước mặt lãnh đạo nói đến nguyên nhân khách quan cũng phải nói đến nguyên nhân chủ quan.
- Tôi biết rõ anh cũng là người chịu uất ức, nhưng công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ rơi xuống vị trí thấp kém, đây là một sự thật không thể bào chữa. Lãnh đạo thượng cấp không phải không thấy rõ khó khăn của chúng ta, tếh nhưng có thành phố nào mà không có khó khăn? Vì vậy chúng ta bây giờ không nên có ý nghĩ dựa giẫm, không nói đến vấn đề điều kiện, chỉ phải cố gắng thúc đẩy công tác kêu gọi đầu tư mà thôi.
Đổng Quốc Khánh nói làm cho Tôn Quốc Lĩnh căn bản không biết nói gì hơn, hắn biết rõ lần này Đổng Quốc Khánh gọi mình đến tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản cho ra vài câu phê bình như vậy. Vì thế hắn có chút trầm ngâm rồi không nói gì thêm, chờ Đổng Quốc Khánh nói tiếp.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, trước nay ban ngành thành phố Đông Bộ chúng ta luôn đoàn kết và có lực chiến đấu mạnh mẽ, bây giờ chúng ta đối mặt với công tác kêu gọi đầu tư, càng phải vùng dậy phát triển vượt qua nghịch cảnh, như vậy mới xứng đáng với thành tích của thành phố Đông Bộ chúng ta được.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy Tôn Quốc Lĩnh cúi đầu không nói gì, thế là cũng không tiếp tục đi sâu vào phương diện phê bình mà nhanh chóng thay đổi chủ đề, nói đến những công tác gần đây. nguồn TruyenFull.vn
Tôn Quốc Lĩnh suy đoán về ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh, trong miệng lại không phát ra lời nào. Hắn không chủ trì công tác thì không biết nhiều thứ, bây giờ Vương Tử Quân rời khỏi cương vị thì hắn mới biết khối chính quyền thành phố quanh quấn như thế nào, không dễ dàng đến mức nào. Trước kia Vương Tử Quân tọa trấn ở thành phố Đông Bộ thì hắn cảm thấy công tác của khối chính quyền cực kỳ thoải mái, bây giờ hắn ngồi trên vị trí chủ trì công tác mới hiểu được Vương Tử Quân cũng không dễ dàng gì. Lúc này hắn càng hoài niệm về Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ nếu có Vương Tử Quân ở đây che mưa che nắng, như vậy chính mình cũng không cần phải khổ cực như vậy.
- Chủ tịch Quốc Lĩnh, lát nữa anh thu thập một chút, cùng tôi đi đến khách sạn Đông Bộ tiếp đón giám đốc Triệu của tập đoàn Trấn Phi. Giám đốc Triệu muốn đầu tư một hạng mục trên chục tỷ ở tỉnh Sơn Nam chúng ta, lúc này nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là kéo hạng mục ở lại thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh phê bình một lúc, cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.
Giám đốc Triệu của tập đoàn Trấn Phi? Đầu óc Tôn Quốc Lĩnh chợt nổ ầm một tiếng, hắn là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, hắn cũng không xa lạ gì tập đoàn Trấn Phi này. Hơn nữa lời nhắc của chủ tịch Vương Tử Quân trước khi rời khỏi thành phố Đông Bộ luôn nằm sâu trong lòng Tôn Quốc Lĩnh, hắn còn chú trọng vào công tác tìm hiểu hạng mục của tập đoàn này. Sau khi biết đây là một hạng mục nguy hại, hắn càng đặt lời nhắc nhở của Vương Tử Quân lên vị trí hạng nhất. Lúc này hắn nghe thấy Đổng Quốc Khánh đưa ra yêu cầu kéo hạng mục của tập đoàn Trấn Phi ở lại thành phố Đông Bộ, hắn trầm giọng hỏi:
- Bí thư Đổng, có phải tập đoàn Trấn Phi muốn đầu tư hạng mục xp với số tiền lên đến cả chục tỷ không?
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh chợt có chút chấn động, hắn lập tức trầm giọng nói:
- Đúng vậy, chính là hạng mục này, xem ra chủ tịch Tôn đã sớm có chuẩn bị, như vậy cũng tốt, đỡ mất công tôi phải chú tâm giải thích.
- Bí thư Đổng, hạng mục này có tính ô nhiễm rất lớn, nếu như cho vào khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy sẽ gây ra ảnh hượng cực kỳ lớn với thành phố Đông Bộ. Vì thế tôi đề nghị chúng ta không nên nắm bắt hạng mục này.
Tôn Quốc Lĩnh có chút do dự, cuối cùng vẫn nói ra ý nghĩ của mình.
Vẻ mặt Đổng Quốc Khánh chợt trở nên rất nghiêm khắc, hắn không ngờ Tôn Quốc Lĩnh lại kiên quyết chối bỏ ý kiến của mình như vậy. Thế là hắn chợt mất vui, sau đó dùng giọng lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tôn Quốc Lĩnh, anh không phải là người thường, anh nói chuyện phải có trách nhiệm. Hạng mục của tập đoàn Trấn Phi có vấn đề hay không thì chúng ta không thể nói cho rõ được, phải chờ chuyên gia vào cuộc mới xong. Anh là phó chủ tịch thường vụ chủ trì công tác của khối chính quyền thành phố, anh không những phụ trách với chính mình, còn phải phụ trách về phương diện thúc đẩy phát triển kinh tế của cả thành phố. Hạng mục xp kia có lợi cho quá trình phát triển lâu dài của thành phố Đông Bộ chúng ta, sao anh lại có suy nghĩ bảo thủ như vậy được? Chân phải bước xa hơn, mắt phải nhìn xa hơn một chút.