Bí Thư Trùng Sinh
Chương 854 : Áp Súc Tinh Hoa, Ngưng Tụ Lực Lượng
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
Đầu dây bên kia chợt trầm mặc, điều này càng làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy bị dày vò. Hắn thật sự muốn mở miệng hỏi, rốt cuộc như vậy là sao? Nhưng hắn không có cam đảm làm càn trước mặt bố mình như vậy.
- Cậu chờ đó cho tôi, mười một giờ tôi se đến thành phố Nam Phương.
Bố nổi giận làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy thật sự rất khó hiểu, hắn là một thành viên của gia tộc, hắn biết rõ bố mình chạy đến sẽ có ý nghĩa thế nào. Tình huống làm cho bố mình thất thố, hơn nữa quyết định tự mình chạy đến chỉ có hai khả năng: Thứ nhất sự việc rất quan trọng; thứ hai là không tín nhiệm năng lực của mình.
Lữ Chinh Bình nghĩ đến phương diện không tín nhiệm vào năng lực của mình mà cảm thấy lạnh cả người. Bây giờ là thời điểm phi thường, nếu như chuyện này chọc giận bố mình, như vậy tất cả lo toan trả giá của mình trong những năm qua sẽ mất sạch, bố sẽ ném tâm tư sang phía những người anh em khác của hắn.
Tiếng nhạc náo nhiệt liên tục truyền ra ngoài, thế nhưng lúc này Lữ Chinh Bình căn bản không còn tâm tư quan tâm đến nó. Hắn cảm thấy rét run, hắn cố gắng suy xét xem mình đắc tội với đối phương ở điểm nào, sao đối phương lại gây ra cho mình phiền toái lớn như vậy?
Thế nhưng dù Lữ Chinh Bình có suy xét thế nào thì tất cả cũng chỉ là một mớ hỗn độn, không có bất kỳ kết quả nào. Những ngày qua hắn không đắc tội với ai, vì sao lại có kết quả như vậy? Tất nhiên đó là đã loại trừ Vương Tử Quân, vì người này thì có liên quan gì đến sự việc đang xảy ra chứ?
Hai ngày này Hào Tử Động cũng cảm thấy rất nóng lòng, dù sao thì sau lưng hắn cũng có Lâm Trường Công, bí thư Lâm Trường Công rất chú ý đến chuyện này. Nếu hắn làm không xong, hắn có thể dùng Vương Tử Quân là tấm mộc cho mình, thế nhưng hắn lại căn bản khó vượt qua kiểm tra với bí thư Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công là một người rất gầy, hơn nữa còn đeo kính cận, nhìn qua không thấy giống bác sĩ thì cũng là một học giả. Năm xưa khi Lâm Trường Công đến thành phố Tam Hồ, khi đó Hào Tử Động căn bản không xem người này ra gì. Hào Tử Động tuy có biểu hiện phục tùng nhưng chẳng qua đó chỉ là tôn trọng theo lễ tiết. Loại lãnh đạo có hình tượng tràn đầy học vấn thường không quá trầm trọng và không có độ nặng, không giống như đám lãnh đạo to con lớn tiếng, tạo ra áp lực nặng nề.
Nhưng ngay sau đó Hào Tử Động đã thấy được sự lợi hại của bí thư Lâm Trường Công. Sau hai tháng nhận chức thì bí thư Lâm Trường Công căn bản không phát biểu ở hội nghị công khai hay bất kỳ chỗ nào khác, nhưng lần đó thành phố Tam Hồ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở khách sạn Tam Hồ, hội nghị tổ chức lúc chín giờ, trước khi tổ chức thì Lâm Trường Công cho nhân viên đóng cửa chính và điểm danh cán bộ đến tham gia. Kết quả là cho ra danh sách những người đến muộn, sau đó những người này đều phải đỏ mặt ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Càng làm cho bọn họ cảm thấy khó khăn chính là Lâm Trường Công phát biểu bằng giọng điệu rất khí phách:
- Hội nghị quyết định tăng thêm một nội dung mới, đó là mời các vị lãnh đạo ở hàng đầu tiên tiến lên phát biểu ý nghĩ của mình ở phương diện xúc tiến phát triển kinh tế địa phương.
Cán bộ không sợ phê bình, chỉ sợ bị người ta ép phải tiến lên làm rõ tâm tư của mình, hơn nữa lúc này bọn họ còn là những nhân viên đến trễ, thế nên dù là ai cũng cực kỳ xấu hổ. Chiêu thức này của bí thư Lâm Trường Công cực kỳ hiệu quả, nghe nói sau này tất cả hội nghị ở thành phố Tam Hồ nếu có sự tham gia của bí thư Lâm Trường Công, dù là thời gian địa điểm hay quy mô lớn nhỏ như thế nào, tất cả đều luôn ngay ngắn trật tự, các nhân viên đều đến trước nửa giờ. Điều này không khỏi làm cho người trong thể chế phải cảm thán, không ngờ Lâm Trường Công gầy yếu thư sinh lại có thể phát ra năng lượng lớn như vậy. Vì thế có thể thấy câu nói áp súc tinh hoa ngưng tụ lực lượng là đúng đắn thế nào.
Sau này càng tiếp xúc nhiều thì Hào Tử Động càng cảm thấy Lâm Trường Công căn bản không phải là hạng người dễ nhai. Người này là điển hình nhân tài chính trị, trong mắt hắn chỉ có công tác mà không có gì khác. Trên quan trường thì có nhiều ý nghĩ khác nhau, có người xem làm quan như sự nghiệp; có kẻ xem như thủ đoạn; có người xem như bậc thang; lại có một nhóm người xem làm quan như là một nghề nghiệp kiếm tiền. Có nhiều ý nghĩ thì tất nhiên sẽ có nhiều diễn viên, thế nhưng mặc kệ anh diễn kịch thế nào, Lâm Trường Công tôi ở chỗ này vẫn là một nhân vật không âm không dương không chính không tà. Hào Tử Động thấy rất ít người nhìn thấu Lâm Trường Công, cũng khó có người nào thật sự thấu hiểu Lâm Trường Công.
Hà Tiến Chung là một người lăn lộn quan trường lâu năm, khi suy xét một vấn đề thi chú trọng câu nói hốt thuốc đúng bệnh, lại cực kỳ chú ý quy tắc trong quan trường. Lâm Trường Công thích gì? Tất nhiên lãnh đạo thích thủ hạ hiểu ý mình, làm ra thành tích để tạo nên bước đệm cho mình tiến lên.
Nhưng phải làm sao mới lấy được hảo cảm của Lâm Trường Công? Hào Tử Động thật sự suy nghĩ rất nhiều về phương diện này, thế cho nên hắn thấy lần này mình đi theo Vương Tử Quân để đánh trận, chỉ cần chiến thắng quay vê sẽ có thể nhận được phần thưởng, nhưng không ngờ bây giờ tất cả đã mắc kẹt...
Khi đồng hồ chỉ qua con số tám giờ, đám người ngồi trong phòng của Hà Khởi Duệ chỉ biết hút thuốc mà trầm mặc không nói lời nào. Dù là Hà Khởi Duệ hay Hào Tử Động hay đám nhân viên phòng công thương đi theo, vẻ mặt ai cũng cực kỳ phức tạp, cũng dựa lưng ra phía sau ghế, khá mệt mỏi.
Thời gian dần trôi qua, đến tám giờ rưỡi thì Hào Tử Động cuối cùng cũng không nhịn được, hắn mở miệng nói:
- Chủ tịch Hà, an nói xem bây giờ bí thư Vương đã bắt đầu chưa?
Chủ tịch Hào căn bản không có thời gian nói chuyện với những người thế này, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Khi hắn cúp điện thoại, chiếc điện thoại vẫn vang lên rất ngoan cố.
Hào Tử Động cũng là một người có thực quyền ở thành phố Tam Hồ, trước nay lời nói cũng thật sự rất có độ nặng. Bây giờ hắn đứng trước mặt mọi người lại bị người ta gọi điện thoại quấy rầy, thế là tức giận đỏ mặt tía tai.
Hà Khởi Duệ dùng ánh mắt mẫn cảm nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó Hào Tử Động nghe máy:
- Có chuyện gì vậy? Tôi đã nói rồi, tôi không cần phục vụ.
Chủ tịch Hào nói ra hai chữ phục vụ khá nặng nề, nhưng hắn lại phải nhanh chóng hỏi ngược lại:
- Cô nói gì, các người là công ty gì?
- Tiên sinh, chúng tôi là người của công ty đầu tư Chính Thành Mậu, xin hỏi đây có phải là tổ kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La không?
Người phụ nữ bên kia cũng xem như thở dài một hơi, nói thật thì nàng cũng rất oan, tuy nàng cũng cung cấp dịch vụ, thế nhưng ý nghĩa của nó cũng không rộng như của chủ tịch Hào. xem tại TruyenFull.vn
- Đúng đúng, đúng vậy.
Hào Tử Động chợt nắm chặt lấy điện thoại, hắn lớn tiếng nói với đầu dây bên kia.
- Xin hỏi bí thư Vương Tử Quân có phải là lãnh đạo của các anh không?
Đầu dây bên kia dùng giọng có chút lo lắng nói.
Hào Tử Động có chút trầm ngâm, hắn trầm giọng nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi là bí thư Vương, xin hỏi chị có chuyện gì sao?
- Là thế này, giám đốc chúng tôi rất hứng thú với hạng mục đường cao tốc Sơn La, muốn cùng quý vị bàn chuyện hợp tác, thế nên anh ấy đặc biệt để cho tôi gọi điện thoại hỏi xem khi nào các vị có thời gian, anh ấy sẽ đến thăm hỏi.
Người phụ nữ với giọng phổ thông đông cứng ở phía bên kia chợt dùng giọng lưu loát nói.