Bí Thư Trùng Sinh

Chương 855 : Xua Mây Thấy Trăng

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


Chủ tịch Hào lúc này thật sự sinh ra cảm giác lệ rơi đầy mặt, thật sự là quá tốt, xua mây đón ánh trăng. Hắn hầu như định nói các người cứ đến đây, lúc nào chúng tôi cũng có thời gian rảnh. Thế nhưng hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố, hắn tất nhiên phải có tư thái của mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:



- Nếu các người đã có hứng thú, như vậy không bằng chín giờ ngày mai gặp mặt.



- Được, tôi sẽ báo cáo cho giám đốc, ngày mai gặp lại.



Người phụ nữ nói xong thì cúp điện thoại.



Cuối cùng cũng có người đến bàn về hạng mục, gương mặt nghiêm túc như quân bài của Hào Tử Động cuối cùng cũng có chút hưng phấn. Khi hắn đang chuẩn bị há miệng cười lớn thông báo tin vui thì chợt nghe thấy điện thoại đổ chuông.



- Alo, chào anh, tôi là người của công ty đầu tư xây dựng Thần Hồng, xin hỏi có phải đây là tổ kêu gọi đầu tư đường cao tốc Sơn La hay không?



Một giọng phổ thông có chút đông cứng lại vang lên trong điện thoại, nhưng lúc này chủ tịch Hào căn bản không còn tâm tư tắt điện thoại.



...



Sáng sớm hôm sau thức dậy Vương Tử Quân chợt cảm thấy mình có hơi đâu đầu, hắn dùng sức vuốt ve thái dương, sau đó mới cảm thấy tốt hơn một chút.



Vương Tử Quân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mới cảm thấy khá hơn một chút, nhưng trong bụng vẫn có cảm giác khó chịu. Hắn cảm thấy trong bụng mình giống như vẫn còn cồn cào, thế là thầm cho ra quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không đi theo Hào Tử Động uống vài ly nữa.



Vì ăn mừng thắng lợi ngày hôm qua, sau khi quay về khách sạn thì Vương Tử Quân cùng Trì Kim Đồ đã bị đám người Hào Tử Động kéo đi ăn tiệc mừng chiến thắng. Vương Tử Quân yêu cầu mình mời khách, tất nhiên không ai khác dám lên tiếng, thế nhưng về phương diện rượu lại là của Hào Tử Động.



Sau bữa tiệc thì Vương Tử Quân sinh ra cảm giác không biết trời đất, hắn nghĩ đến gương mặt đỏ bừng bừng khi mời rượu của Hào Tử Động, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Hào Tử Động đang oán giận mình không cho đi đến khách sạn tham gia bữa tiệc sinh nhật kia, thế cho nên ôm tâm tính trả thù mình trên bàn tiệc.



Tuy hôm qua uống say khướt nhưng Vương Tử Quân vẫn nhớ rất rõ ràng, tối qua có hơn mười công ty đầu tư gọi điện thoại đến, trước khi bọn họ đi ăn tiệc còn có nhiều công ty phái người đến tận nơi hẹn ước thời gian gặp mặt. Vương Tử Quân nghĩ đến tình cảnh mình bị người ta đối xử lạnh nhạt trước đó mà sinh ra cảm giác hãnh diện.



Nhưng vì hiệu suất công tác, Vương Tử Quân nắm chặt sự kiện này mà cho ra quy định, hôm nay sẽ không được thoải mái như vậy nữa. Hắn thu dọn vài thứ liên quan đến mình, sau đó rót trà, còn chưa kịp uống thì tiếng gõ cửa vang lên.



- Trí Tân, vào đi.



Khi thấy người gõ cửa là Đổng Trí Tân, Vương Tử Quân mời đối phương vào, sau đó rót cho Đổng Trí Tân một ly trà.



Đổng Trí Tân tuy lớn hơn Vương Tử Quân gần hai mươi tuổi, thế nhưng lúc này tinh thần của hắn cực kỳ sảng khoái, trên mặt càng treo nụ cười sáng lạn. Sau khi tiếp nhận ly trà của Vương Tử Quân, hắn cười nói:



- Bí thư Vương, tối qua ngài không có chuyện gì đấy chứ?



- Không có gì.



Vương Tử Quân vốn định nói vài lời quan tâm đến Đổng Trí Tân, thế nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ qua ý nghĩ này của mình. Đổng Trí Tân ngày thường căn bản không uống rượu, thế nhưng hôm qua xem như bùng phát thần uy, vì vậy mà Hào Tử Động tự xưng là cao thủ rượu cấp quốc gia cũng phải ngã đổ.



Lúc này Đổng Trí Tân lại có bộ dạng sảng khoái tinh thần, thật sự không có chút vấn đề.



Sau khi Đổng Trí Tân nói vài câu với Vương Tử Quân, hắn khẽ lên tiếng:



- Bí thư Vương, vừa rồi tôi đã thương lượng với chủ tịch Hà, vì hôm nay có hẹn với nhiều người, nếu như tập trung tiếp đãi thì căn bản không những hao tổn thời gian, lại không có hiệu suất cao. Chúng tôi cảm thấy không bằng phân bọn họ ra làm vài nhóm, sau đó tiếp đãi riêng biệt, lại căn cứ vào điều kiện hợp tác của bọn họ để so sánh với nhau, hợp điều kiện sẽ được thông qua.



- Được, cứ thế mà làm, vậy thì chúng ta chia làm bốn tổ.



Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói với Đổng Trí Tân.



Đổng Trí Tân khẽ gật đầu xưng vâng, sau khi thương lượng một vài chi tiết, hắn khẽ nói:



- Bí thư Vương, lúc này đã bắt đầu ăn sáng, ngài nên đi ăn sớm một chút.


- Cốc cốc cốc.



Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lữ Chinh Bình nghe thấy vậy thì trong lòng có chút cảm giác vui vẻ, dù sao thì hắn cũng xem như đợi một giờ, bây giờ được gặp chủ nhân thì quá tốt rồi.



Nhưng người đi vào phòng vẫn là viên cán bộ trẻ tuổi kia, người này lễ phép châm đầy ly trà cho Lữ Chinh Bình, sau đó hắn cười nói:



- Tổng giám đốc Lữ, bí thư Vương của chúng tôi hôm nay bận rộn rất nhiều việc, nếu như ngài không có việc gì gấp, không bằng để khi khác rồi đến cũng được.



Lời nói của tên cán bộ thanh niên làm cho Lữ Chinh Bình cảm thấy thật sự rất khó chịu, nhưng hắn vẫn mỉm cười:



- Không có vấn đề gì, hôm nay tôi cũng không có việc gì, thế cho nên có thể ở lại chờ bí thư Vương.



- Được rồi, nếu tổng giám đốc Lữ có gì cần thì cứ nói với tôi.



Tên cán bộ trẻ tuổi nhìn thoán qua Lữ Chinh Bình, sau đó khẽ nói.



Lữ Chinh Bình miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó mới nói:



- Cám ơn cậu.



Lữ Chinh Bình nói đến đây thì thấy tên cán bộ thanh niên chuẩn bị lui ra ngoài, hắn vội vàng nói:



- Này cậu, nếu chút nữa bí thư Vương có thời gian rảnh, mong cậu nó cho anh ấy một tiếng, nói rằng tôi có chuyện khẩn cấp cần gặp mặt anh ấy.



- Tôi sẽ tuyệt đối không để cho cậu phải làm không công, chỗ này của tôi có...



Khi Lữ Chinh Bình chuẩn bị mở cặp của mình lấy ra vài vật phẩm thì tên cán bộ trẻ tuổi trầm giọng nói:



- Cám ơn ý tốt của tổng giám đốc Lữ, ngài cứ yên tâm, chỉ cần có cơ hội thì tôi sẽ nhất định truyền đạt lời nói của ngài.



Khi tên cán bộ trẻ tuổi bỏ đi thì trong phòng lại khôi phục bầu không khí bình tĩnh, Lữ Chinh Bình lấy ra một điếu thuốc rồi khẽ châm lửa. Trong đầu không khỏi nghĩ đến những gì xảy ra trước đó khi Vương Tử Quân đến gặp mình.



Khi đó Vương Tử Quân đến tìm gặp mặt Lữ Chinh Bình, tất nhiên Vương Tử Quân là người phải chờ đợi, nhưng bây giờ Lữ Chinh Bình lại là người phải rơi vào hoàn cảnh chờ đợi mòn mỏi. Tuy tình huống giống nhau nhưng Lữ Chinh Bình lại hiểu có nhiều phương diện khác biệt.



Ví dụ như khi Vương Tử Quân chờ mình, lúc đó Lữ Chinh Bình có lý do này lý do kia để bắt Vương Tử Quân phải chờ, nhưng bí thư Vương căn bản không kiếm cớ, vẫn tiếp tục ở lại chờ đợi.



Lữ Chinh Bình nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân chờ đợi đến cùng, thế là không khỏi tỏ ra bội phục vị bí thư trẻ tuổi kia. Hắn thầm nghĩ, chỉ căn cứ vào khí thế và lòng kiên nhẫn như vậy cũng xem như mạnh hơn mình bao nhiêu lần rồi.



Kim đồng hồ liên tục xoay tròn thế nhưng người Lữ Chinh Bình đang chờ mãi vẫn chưa thấy đến. Hắn đã chờ đợi khá lâu, lúc này thật sự khó thể bình tĩnh, hắn nhìn kim đồng hồ, trong lòng rất nôn nóng.



Nhưng Lữ Chinh Bình nôn nóng có tác dụng gì sao? Hắn càng nôn nóng thì sẽ càng khó chịu mà thôi.



Khi Lữ Chinh Bình có ý nghĩ bỏ đi, đúng lúc này tiếng cười đùa từ bên ngoài truyền vào. Tuy hắn không nghe rõ người ta đang nói đến những thứ gì, thế nhưng hắn vẫn hiếu kỳ đi ra ngoài cửa đưa mắt nhìn.



- Tổng giám đốc Quan, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.



Vương Tử Quân bắt tay Quan Lục Phát rồi khẽ cười nói.



Gương mặt mập mạp của Quan Lục Phát cũng treo nụ cười, lão vừa bắt tay Vương Tử Quân vừa cười nói:



- Bí thư Vương, tôi thật sự rất đồng ý với phương án liên hợp các công ty làm đường cao tốc, tôi tin tưởng hợp tác lần này nhất định sẽ là hai bên cùng có lợi.



Lữ Chinh Bình nhìn thấy hai người Vương Tử Quân và Quan Lục Phát, hắn có chút do dự, sau đó nhanh chóng bước ra. Lúc này hắn thật sự mất kiên nhẫn, nếu như Vương Tử Quân tiễn chân Quan Lục Phát và không quay lại, như vậy sẽ là thua lỗ lớn với hắn.