Bí Thư Trùng Sinh

Chương 879 : Lấy Tôi Làm Trung Tâm

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ngài mất mặt.



Lý Quý Niên vốn muốn nói không để cho thành phố La Nam mất mặt, nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành bí thư Vương. Đối với những biến hóa nho nhỏ này, Lý Quý Niên có thể cảm nhận được sự khác biệt.



Vương Tử Quân cười cười giống như không nghe rõ những biến đổi trong lời nói của Lý Quý Niên, hắn chỉ để cho Kim Điền Lạc thông báo nhóm người Hà Khởi Duệ cùng đến tham gia.



Vì là tiệc chiêu đãi các đồng chí thành phố La Nam, thế cho nên địa điểm vẫn là khách sạn Đông Bộ. Sau khi nhóm Vương Tử Quân đi xuống cầu thang, Lữ Hạ Cường đã đến đón chào với nụ cười vui vẻ, đứng bên cạnh Lữ Hạ Cường chính là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Thái Nguyên Thương.



Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lữ Hạ Cường tỏ ra rất vui tươi, hắn nhanh chóng tiến lên vươn hai tay mỉm cười nói:



- Bí thư Vương, chào mừng ngài quay về.



Lữ Hạ Cường nói những lời này không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, hơn nữa người nào cũng có thể nghe rõ ý nghĩa ẩn giấu bên trong. Sau khi nghe những lời như vậy thì Vương Tử Quân cũng sinh ra nhiều cảm giác khác biệt.



Vương Tử Quân bắt tay thật chặt với Lữ Hạ Cường, sau đó cười nói:



- Chủ tịch Lữ, vài ngày không gặp mà bụng anh lại có vẻ lớn hơn thì phải.



- Bí thư Vương, gần đây tôi thật sự có chút bức bối nên ăn uống hơi nhiều, thật sự không có biện pháp nào hơn.



Lữ Hạ Cường nghe lời nói vui đùa của Vương Tử Quân, hắn cũng nhanh chóng che giấu chút nghiêm túc của mình.



Hai người nói chuyện với nhau, Lữ Hạ Cường bắt đầu bắt tay với Lý Quý Niên. Chủ tịch Lý căn cứ vào những lời mà Lữ Hạ Cường vừa nói với Vương Tử Quân, hắn mẫn cảm phát hiện vị phó chủ tịch thường ủy thành phố Đông Bộ này chính là tâm phúc của bí thư Vương. Hắn lại càng nhìn ra được nhiều ý nghĩa từ câu nói hoan nghênh lãnh đạo quay về của Lữ Hạ Cường.



Sau khi bắt tay chào hỏi thì Lữ Hạ Cường cười hì hì nói với Vương Tử Quân và Lý Quý Niên:



- Hai vị lãnh đạo, chủ tịch Chúc vốn dĩ tự mình đến nghênh đón, nhưng anh ấy tạm thời có việc gấp cần xử lý, thế cho nên nhờ tôi ra mặt, kính mong hai vị lãnh đạo bỏ quá cho.



Loại chuyện này tất nhiên sẽ là do Lý Quý Niên trên danh nghĩa là khách quý mở miệng trả lời, nhưng Lý Quý Niên thấy người đến là bộ hạ cũ của Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không nói gì thêm. Hai bên mở miệng nói lời vui đùa, bầu không khí rất vui vẻ, nhưng Lý Quý Niên lại sinh ra cảm giác đối phương có chút khách sáo với mình, nên trong lòng cũng sinh ra chút cảmg giác bức bối vì bị cô lập.



Nhưng dù người ta có khách sáo thế nào thì mình cũng phải đáp lại, cũng không làm cho người ta cảm thấy có vấn đề, vì đây là quy tắc rõ ràng trong quan trường. Vì thế Lý Quý Niên càng cười tươi vui vẻ hơn, thậm chí còn sợ nụ cười chưa đủ lực tương tác, cố ý nhếch hai bên cho thật đều, nhìn qua giống như những nhân vật đang diễn kinh kịch.



Lúc này Thái Nguyên Thương cũng đi đến, với mối quan hệ giữa hắn và Vương Tử Quân thì lại càng thêm ăn ý hơn so với Lữ Hạ Cường. Lúc này hắn gặp mặt lãnh đạo cũ, hắn bắt chặt tay Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói:



- Chủ tịch Vương, hoan nghênh ngài quay về.


- Anh không phải là không làm tốt công tác ở thành phố Đông Bộ, thật sự là anh làm rất tốt.



Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm ngâm một lát rồi tiếp tục:



- Dù là tôi ở lại thành phố Đông Bộ cũng không thể làm tốt được như anh.



- Bí thư Vương, nếu như ngài có thể ở lại thành phố Đông Bộ, tuyệt đối sẽ không có tình cảnh vào lúc này.



Chúc Vu Bình nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng như vậy thì vội vàng nói.



- Tình thế của thành phố Đông Bộ bây gời sở dĩ làm anh cảm thấy mệt mỏi chính là vì anh cố gắng trăm phương ngàn kế duy trì thành quả của tôi để lại, điều này tôi thật sự cảm tạ anh.



Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn cầm thuốc trong tay, trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:



- Nhưng càng là như vậy thì mỗi bước đi của anh đều rất khó khăn.



- Tôi thật lòng hiểu ý tốt của anh, nhưng anh làm như vậy thật sự sẽ không có quá nhiều lợi ích với thành phố Đông Bộ. Hơn nữa anh khư khư cố chấp như vậy căn bản sẽ càng thêm bị động ở võ đài chính trị thành phố Đông Bộ.



- Chúng ta đã đứng vững gót chân ở thành phố Đông Bộ, mặc kệ ai là bí thư thị ủy, anh chỉ cần nắm chắc một điểm, đó là có lợi cho đại cục của thành phố Đông Bộ, có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ, có lợi cho việc đề cao chất lượng cuộc sống của nhân dân thành phố Đông Bộ, có lợi cho việc xây dựng đội ngũ cán bộ ở thành phố Đông Bộ.



- Dù là ai đề xuất những phương án có lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì anh đều phải giúp đỡ, nếu bất lợi cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ thì dù là ai đề xuất cũng phải phản đối. Chỉ khi nào đặt tâm tư của mình vào đúng đại nghĩa, như vậy anh mới có thể ung dung ứng phó với hoàn cảnh của thành phố Đông Bộ.



Vương Tử Quân không tiếp tục nói gì thêm, hắn lẳng lặng nhìn Chúc Vu Bình. Lúc này Chúc Vu Bình đã rơi vào trầm tư, hắn căn bản không chú ý đến biến hóa khắp chung quanh, ngay cả điếu thuốc cháy sắp đến ngón tay cũng không cảm giác được.



Vương Tử Quân tuy không nói nhiều nhưng đều đánh vào tận đáy lòng Chúc Vu Bình, những ngày qua hắn luôn cố gắng duy trì những gì Vương Tử Quân để lại, vài phen đánh giá, bây giờ thật sự xem như ứng phó cực kỳ mỏi mệt rồi. Nhiều khi vì giảm bớt lực ảnh hưởng của Nguyễn Chấn Nhạc, dù là sự việc mà hắn đồng ý cũng sẽ nói lời phản đối, kết quả như vậy càng làm hắn mệt mỏi rã rời.



- Bí thư Vương, tôi biết rồi.



Chúc Vu Bình chợt sinh ra cảm giác xua mây thấy trăng, hắn nở nụ cười nói.



Vương Tử Quân thật sự rất vui vì phản ứng này của Chúc Vu Bình. Chủ tịch Chúc Vu Bình không phải là người ngốc, hơn nữa còn là cực kỳ thông minh, người này sở dĩ khốn khổ công tác chẳng qua muốn duy trì những gì mình để lại. Nhưng Chúc Vu Bình càng cố gắng thì càng thêm khó khăn.



Nếu đứng trên lập trường đại nghĩa, dựa vào con người và các mối quan hệ Vương Tử Quân để lại thì Chúc Vu Bình sẽ càng thêm thoải mái ở thành phố Đông Bộ, chỉ cần không rối hậu phương thì tiền tuyến sẽ thắng.



Khi hai người Vương Tử Quân đang trò chuyện vui vẻ thì những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào.