Bí Thư Trùng Sinh

Chương 880 : Ướt Quần

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


Chúc Vu Bình là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn nghe thấy có tiếng ồn ào cãi vả thì tất nhiên sẽ không thể bỏ mặc. Hơn nữa đây là lúc tổ chức hội chợ xúc tiến thương mại, nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn là chủ tịch thành phố cũng rất mất mặt.



- Bí thư Vương, tôi đi ra xem một chút.



Chúc Vu Bình khẽ cười cười với Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.



Vương Tử Quân nghe thấy những âm thanh la hét kia có chút quen thuộc, thế là cùng đi với Chúc Vu Bình ra ngoài. Khi hai người đi ra ngoài thì chợt nghe thấy giọng nói của Lý Quý Niên:



- Rõ ràng là ai đổ lên người tôi, anh không xin lỗi thì ai nói lời xin lỗi đây?



- Ơ, chủ tịch Lý, là anh đụng phải chai rượu của tôi, thế nên rượu mới đổ lên người anh. Tôi không bắt anh đền rượu là nể mặt lắm rồi, anh còn bắt tôi phải xin lỗi, không phải quá mức ép người sao?



Người kia nói đến đây chợt lớn tiếng:



- Nếu không thì mọi người bình luận phân xử xem, rốt cuộc là lỗi của ai?



Lúc này Lý Quý Niên nói chuyện có hơi rối loạn, đối phương cũng mang theo vài phần cảm giác say, xem ra ai cũng đã uống khá nhiều.



Lúc này bên cạnh hai người Lý Quý Niên đã có không ít người, khi Vương Tử Quân đi qua thì thấy hai người đang tranh chấp. Lý Quý Niên thì không cần phải nói, người còn lại chính là Thành Kiếm Xã của công ty Bất Lão Khang.



Theo ánh đèn nhìn xuống thì thấy đũng quần của Lý Quý Niên ướt một mảng lớn, nếu như ai không biết tình huống thì phản ứng đầu tiên chính là chủ tịch Lý đái ra quần.



Hèn gì Lý Quý Niên lại nổi giận như vậy, xem ra cũng là vì đối phương đổ rượu lên đúng vị trí kia của chủ tịch Lý.



Nhưng khi Vương Tử Quân đang cảm thấy buồn cười thì có người lên tiếng khuyên nhủ:



- Chủ tịch Lý, cũng không phải chuyện gì lớn, tôi thấy nên bỏ qua, mọi người đều là bạn bè, có gì từ từ nói là được.



- Chủ tịch Quan, anh ta rõ ràng là đổ rượu lên người tôi, anh ấy còn nói tôi không chú ý. Trước tiên tôi nói thẳng luôn, nếu anh ta không nói rõ vụ này, tuyệt đối là không được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Lý Quý Niên hôm nay uống nhiều rượu, giọng điệu cũng có hơi lớn.



Người mở miệng chính là Quan Quả Đống, vẻ mặt hắn thật sự có chút khó coi. Dù hắn không biết hai người say rượu kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng tình huống này xảy ra thì hắn khó thể nào đứng về phía Lý Quý Niên cho được.



Dù sao thì Thành Kiếm Xã cũng có thân phận đặc thù, không những là khách do Quan Quả Đống mời đến, hơn nữa hai bên đã bàn bạc rất tốt về sự kiện công ty Bất Lão Khang sẽ xây nhà máy ở thành phố Sơn Viên. Thành phố La Nam bắn một phát đạn pháo quá lớn vào thời điểm khai mạc, điều này không khỏi làm cho thành phố Sơn Viên của bọn họ cảm thấy có áp lực lớn. Thành Kiếm Xã tuy là thương nhân, nhưng nếu hai bên có quan hệ tốt, như vậy mọi việc sẽ thuận lợi hơn.



Nếu lần này để cho thành phố La Nam vượt mặt thành phố Sơn Viên, tất nhiên không riêng gì thành phố Sơn Viên mà các thành phố khác đều mất mặt. Hội chợ lần này có lãnh đạo quốc gia đến xem xét, vì nguyên nhân này mà sau khi hai bên đàm phán xong thì Quan Quả Đống quyết định mời rượu Thành Kiếm Xã ở khách sạn Đông Bộ, coi như sẽ quyết định sự việc ngay trên bàn tiệc.



Thành Kiếm Xã tửu lượng không cao, uống được một lúc thì chợt phát hiện phòng bên cạnh có vài người bạn cùng làm ăn kinh doanh, thế là Thành Kiếm Xã phải đi qua mời rượu.



Đi mời rượu cũng là bình thường, nhưng không ngờ vừa ra khỏi cửa thì Thành Kiếm Xã đã đụng vào người Lý Quý Niên. Hai người này trước kia có chút vướng mắc, lúc tỉnh thì hai bên gặp nhau sẽ cười ha hả, bây giờ cả hai đều say, dù gặp phải thiên lôi cũng không quan tâm, nào còn tâm tư để ý đến hình tượng của mình.



Lý Quý Niên nhìn vào đũng quần của mình, hắn càng nghĩ càng giận. Nếu lúc này người khác nhìn thấy, nhất định sẽ nói đùa rằng chủ tịch Lý nên bảo trọng sức khỏe. Nhưng những câu nói đùa như vậy chỉ là bình thường, hắn cho rằng sẽ có những người không giữ miệng mà nói mình đái ra quần.



Những câu như vậy tuyệt đối là không dễ nghe chút nào, thế cho nên Lý Quý Niên càng nghĩ càng tức, lại càng không chịu buông tha cho Thành Kiếm Xã. Lúc này Thành Kiếm Xã là người được các vị lãnh đạo các thành phố xem như phượng hoàng, thế nên tính tình cũng bùng phát, hắn thấy mình căn bản không thể xin lỗi, ai bảo Lý Quý Niên đâm đầu vào mình?



Vì hai người có ý nghĩ như vậy mới phát sinh tình huống vừa rồi. Khi Quan Quả Đống cảm thấy không thể khuyên được, Chúc Vu Bình chợt đi đến dùng giọng ôn hòa khuyên nhủ:



- Chủ tịch Lý, giám đốc Thành, hai bên là người quen, nếu vì chút chuyện thế này mà tranh cãi với nhau thì cũng không đáng. Lúc này mong hai vị nể mặt tôi, chúng ta cùng nhau cạn một ly, xem như bỏ qua cho nhau.



Chúc Vu Bình đứng ra xử lý có vẻ rất tốt, Lý Quý Niên lúc này cũng đã tỉnh rượu, cảm thấy tiếp tục tranh cãi thì mất đi tôn nghiêm của mình. Vì vậy sau khi phục vụ đưa đến hai ly rượu, hắn nâng một ly rượu lên.



Thành Kiếm Xã nhìn Chúc Vu Bình, hắn cũng lảo đảo nâng một ly rượu lên. Nhưng Chúc Vu Bình còn chưa kịp lên tiếng thì Thành Kiếm Xã đã nói:



- Chủ tịch Lý, chuyện này dù là lỗi của ai thì tôi sẽ đền cho ngài cái quần. Ngài cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ đưa đến tận cửa cho ngài một cái quần mới.
Triệu Đức Càn từng bước là tâm phúc của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng thầm hiểu lúc này chủ tử của mình đang nghĩ cái gì. Hắn đồng ý một tiếng, khi nhìn vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc thì khẽ nói:



- Nghe nói chủ tịch Chúc uống rất vui vẻ.



- Đồng sự bọn họ gặp mặt nhau, tất nhiên uống rượu vui vẻ cũng hợp tình hợp lý.



Nguyễn Chấn Nhạc hiểu ý nghĩa lời nói của Triệu Đức Càn với mình, thế nhưng hắn lại suy nghĩ rộng lượng hơn, chẳng qua hắn cũng không khống chế được tâm tình của mình, nói chuyện có chút đông cứng.



Triệu Đức Càn không nói thêm điều gì, nhưng hắn biết lời nói của mình thật ra cũng có tác dụng. Hắn nói về chủ tịch Chúc Vu Bình, thế nhưng thực tế lại chủ yếu là gây khó cho thư ký trưởng Đảng Hằng.



Triệu Đức Càn là tâm phúc của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn luôn xem vị trí thư ký trưởng văn phòng thị ủy trong tầm tay của mình. Thế nhưng mãi mà chưa thể thay đổi Đảng Hằng, điều này làm cho hắn cảm thấy sốt ruột.



- Thật ra chủ tịch Chúc phải là người vui vẻ nhất, anh ấy không biết bữa tiệc rượu hôm qua có thể se đem đến cho thành phố Đông Bộ một hạng mục lớn.



Triệu Đức Càn châm chước một lát, sau đó nở nụ cười nói.



Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu mà không nói gì, thế nhưng vẻ mặt lại mang theo vài phần đắc ý.



Hai người nói thêm vài câu, sau đó Triệu Đức Càn cào từ rời đi, trong phòng chỉ còn lại Nguyễn Chấn Nhạc. Bí thư Nguyễn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó nhanh chóng rơi vào trầm tư.



- Nếu như bí thư Vương ý thức được hành vi lỗ mãng của mình vô tình giúp đỡ cho anh, thế thì anh ta sẽ nghĩ thế nào?



Cửa phòng khẽ đẩy ra, Tào Chân Nhi vừa tắm xong đang đi vào phòng.



Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua bộ dạng quần áo xỏa tung làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quyến rũ của Tào Chân Nhi, hai mắt nóng bỏng chợt lóe lên lửa nóng. Hắn vung tay ôm nàng vào lòng, lúc này cười nói:



- Có lẽ sẽ hối hận đến mức chết ngất.



- Người này thật sự quá vô tư, giúp đỡ người ta mà không tính phí.



Tào Chân Nhi nói rồi thay đổi chủ đề:



- Triệu Đức Càn này cũng nên đề bạt được rồi, nếu anh ta không thấy được hy vọng thì chỉ sợ sẽ chết lặng mất.



- Chuyện đề bạt là sớm muộn mà thôi, nhưng không phải là vào bây giờ. Đối với một con chó thì lúc nào cũng không nên cho nó quá no, như vậy mới có lực để tiến thẳng về phía mục tiêu.



Bàn tay Nguyễn Chấn Nhạc liên tục di chuyển trên da thịt của Tào Chân Nhi, nhưng vẻ mặt của hắn căn bản không lộ ra bao nhiêu vẻ mê say, hắn chậm rãi nói:



- Triệu Đức Càn là người quá cay nghiệt, nếu không mài giũa một chút, chỉ sợ hắn sẽ rất khó nhớ kỹ ai tốt với bản thân mình.



- Muốn đề bạt người ta thì phải có thứ gì đó đặc thù, phải là vài ngày không ngủ nhưng vẫn tỉnh; gối đầu ngủ thì ngủ thật ngon; vài ngày không ăn vẫn no; đói bụng thì phải cồn cào sắp chết; có lúc không sợ đụng vào người khác, có lúc cũng phải ba phải, có đôi khi phải mềm nhũn...Căn cứ vào tiêu chuẩn của anh, Triệu Đức Càn là người cần phải mài giũa thêm. Hơn nữa anh mới đến thành phố Đông Bộ được vài tháng, đã điều đi một vị thường ủy thị ủy, bây giờ nếu tiếp tục điều đi một người nữa thì sẽ không hay.



Tào Chân Nhi khẽ gật đầu không nói thêm điều gì, nhưng nàng đã có chút động tình, thế là ôm lấy cổ Nguyễn Chấn Nhạc, hai người quấn chặt lấy nhau.



...



Ngày hôm sau hội chợ triển lãm xúc tiến thương mại càng thêm nóng bỏng, các vị khách hàng thương nhân và nhà đầu tư từ khắp nam bắc xuống liên tục xem xét các gian hàng. Đám nhân viên kêu gọi đầu tư của từng thành phố cũng bỏ ra tất cả vốn liếng để kéo nhà đầu tư về phía mình.



Đủ mọi hạng mục đầu tư được ký kết với các thành phố, thế nhưng dù các hạng mục kia là rất tốt, cũng không thể nào so sánh được với hạng mục du lịch Cô Yên Sơn trên màn ảnh rộng của thành phố La Nam.



Người ta bừng bừng hào quang thật sự có chút chói mắt, rất nhiều lãnh đạo tuy cảm thấy không thoải mái nhưng cũng khó thể trách ai được.



Thành Kiếm Xã thức dậy lúc chín giờ, sự việc của hắn đến đây cơ bản đã xong, tối qua lại uông hơi nhiều nên cũng không muốn dậy sớm. Ngày hôm qua bị Vương Tử Quân hắt rượu ướt đũng quần, hắn thay một chiếc quần mới, sau đó rửa mặt đơn giản, lại yêu cầu nhân viên phục vụ đưa bữa sáng đến tận phòng.