Bí Thư Trùng Sinh
Chương 881 : Tiền Quyền Là Trên Hết
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
Thành Kiếm Xã là một người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, thế cho nên hắn có yêu cầu rất cao với bữa sáng. Sau khi gọi điện thoại thì hắn thản nhiên tự đắc ngồi uống trà trong phòng, nhưng sự việc ngày hôm qua giống như con ruồi làm hắn sinh ra cảm giác chán ghét muốn nôn mửa.
Con bà nó, Vương Tử Quân rõ ràng là cố ý.
Thành Kiếm Xã thầm mắng một câu, sau đó cũng phải nuốt cơn tức vào bụng. Vương Tử Quân dù sao cũng là bí thư thị ủy La Nam, chính hắn dù có tiền nhưng không thể địch nổi đối phương. Từ xưa đến nay đã có một câu danh ngôn: "Thương nhân không đấu với quan viên", Vương Tử Quân kia cũng không phải loại người dễ chịu, không thấy lúc đầu Quan Quả Đống đứng về phía bên mình, thế nhưng khi Vương Tử Quân xuất hiện thì căn bản không dám hó hé nửa lời sao?
Nhưng nuốt trôi cơn tức là không bao giờ dễ dàng, đặc biệt là đối với loại người thường hay đắc chí như Thành Kiếm Xã.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phó giám đốc đi theo hắn lần này đi vào phòng. Vị phó giám đốc này hơn năm mươi tuổi, vốn là lãnh đạo một xí nghiệp quốc hữu, nhưng sau khi xí nghiệp phá sản và bị Bất Lão Khang thu vào trong tay, hắn trở thành phó giám đốc cho Thành Kiếm Xã.
- Giám đốc Thành, vừa rồi thư ký trưởng Triệu của thành phố Đông Bộ gọi điện thoại đến, nói là bí thư Nguyễn Chấn Nhạc muốn mời anh dùng trà.
Vị phó giám đốc của Thành Kiếm Xã có một mái tóc thưa thớt theo kiểu "địa phương hỗ trợ trung ương", nhưng khi hắn đến trước mặt Thành Kiếm Xã thì căn bản rất cung kính.
Thành Kiếm Xã cũng không nhìn mặt viên phó giám đốc đến báo cáo, hắn chỉ lo nhận lấy khăn nóng do nhân viên phục vụ đưa đến, chậm rãi lau tay. Tất cả động tác của hắn rất chậm, hầu như làm cho vị phó giám đốc kia nhìn vào và cảm thấy ngừng thở, rất căng thẳng.
Thành Kiếm Xã tất nhiên biết rõ mọi người đang nhìn mình, hắn biết phó giám đốc đang chờ mình lên tiếng với vẻ mặt khiêm nhường. Hắn sử dụng khăn nóng xong, thấy phó giám đốc định mở miệng, thế nhưng hắn cũng không nhìn mà xoay người nói:
- Anh ta có nói vào lúc nào không?
- Điều này...Thư ký trưởng Triệu nói thời gian tùy vào ngài, chỉ cần ngài có thời gian rảnh, bí thư Nguyễn có thể đến bất cứ lúc nào.
Vì thế Nguyễn Chấn Nhạc hiểu khá chi tiết về người làm kinh doanh, hắn càng cảm thấy bộ dạng lớn lối khoác lác của Thành Kiếm Xã là rất buồn cười. Hắn uống nửa ly trà rồi dùng giọng không ngừng hâm mộ nói:
- Giám đốc Thành, xem như những vị thần tài như các anh là tốt, kiếm tiền thoải mái, ngủ đến khi nào chán thì thôi. Không giống như tôi, mỗi ngày đều trợn mắt công tác, bận tối mặt tối mày, không thể có thời gian rảnh rỗi linh hoạt cho được.
- Bí thư Nguyễn, ngài chỉ thấy trộm ăn thịt mà chưa thấy trộm bị đánh, tôi ngủ rất thoải mái nhưng đến thời điểm khó khăn thì thật sự còn khổ sở còn hơn cháu nội.
Thành Kiếm Xã nâng ấm trà lên rót vào ly cho Nguyễn Chấn Nhạc rồi dùng giọng thổn thức nói.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cảm khái nói:
- Làm việc khó, làm việc lớn càng khó, những năm nay chuyện gì cũng không dễ dàng. Theo lời của tôi, đừng nghĩ tôi làm chủ tịch thành phố mà đầy hào quang, thực tế thì thật sự khó làm, khó sống lắm.
- Ôi, chẳng lẽ còn có thứ gì làm cho bí thư Nguyễn cảm thấy khó xử sao?
Thành Kiếm Xã chợt có vài phần hào hứng với lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc.
- Thật sự là không có, chỉ là áp lực trên vị trí của tôi có hơi lớn.
Nguyễn Chấn Nhạc mỉm cười, thầm nghĩ cho dù có tôi cũng không nói với anh. Hắn nâng ly trà lên, cũng không uống hết mà cười nói:
- Giám đốc Thành, anh biết chủ tịch tiền nhiệm của thành phố chúng tôi trước kia là ai không?