Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1012 : Anh hùng cái thế của ta 20

Ngày đăng: 04:08 30/04/20


Chưởng quỹ cho rằng chính mình đã cúi đầu, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại chưa tiêu cơn giận, đang muốn mở miệng, Bách Hợp lại kéo hắn một cái:



“Thôi đi, chọn cuộn màu xanh đi.”



“Cô dâu nhỏ…” Trương Hồng Nghĩa đang muốn phản bác, Bách Hợp lại khẽ lắc đầu, hắn cắn răng không muốn bác bỏ lời cô nói trước mặt người khác, nhưng mà chưởng quỹ nói hắn cưới vợ không phải thái thái quan gia gì, mặc không nổi tơ lụa, lời nói đó lại đâm trúng chỗ sâu trong tim hắn.



Bản thân hắn chỉ là bình dân, nghe thấy lời này trong lòng còn không thoải mái, trước đây Bách Hợp có xuất thân Hầu phủ, chỉ sợ nghe thấy vậy trong lòng lại càng chua xót.



Chưởng quỹ vừa nghe thấy Bách Hợp chọn màu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rất sợ lát nữa Trương Hồng Nghĩa lại giở trò vô lại, liền vội vàng buộc cuộn vài màu xanh kia lại, lúc Bách Hợp muốn lên trước tiếp lấy, Trương Hồng Nghĩa lại lên trước một bước đón lấy, kẹp ở dưới nách, tiện tay móc ra một nắm tiền đồng từ trong ngực, cũng không đếm, ước chừng khoảng 34 văn, ném lên quầy một cái: “Cầm lấy chặn cái miệng thối kia của ngươi lại! Lần tới nếu như lại nghe thấy lời không ra gì với cô dâu nhỏ của ta, lão tử đánh bay cái răng cửa của ngươi!”



Chưởng quỹ kia nghe hắn nổi giận, lúc này mới hiểu rõ bản thân vừa nãy nói cô vợ nhỏ của hắn mặc không nổi tơ lụa phỏng chừng chọc cho hắn không vui, tưởng rằng của đi thay người, không ngờ đến bản thân hắn trái lại móc ra chút tiền, tuy không bằng tiền của cuộn vải bố này, nhưng tốt xấu gì còn hơn không có, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, miệng lại nói liên tục: “Chắc chắn, chắc chắn.” Lúc này mới lau mồ hôi, lại chiếu theo yêu cầu của Bách Hợp mang đến một đống kéo cùng châm tuyến, còn lượm thêm chút vải vụn gom thành một bao lớn tặng cho Bách Hợp, lúc này mới tiễn hai người đi.



Mấy chục văn tiền mua được một cuộn vải bố lớn như vậy vốn đã chiếm đủ tiện nghi, thậm chí chưởng quỹ còn nói tặng cho hắn, nếu không phải hắn cường ngạnh muốn trả tiền, tiền này vốn hẳn là tiết kiệm được, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại càng nghĩ càng nghẹn khuất, lúc ra khỏi cửa tiệm vẫn mang vẻ mặt u ám, Bách Hợp kéo kéo tay áo hắn, có chút bất đắc dĩ:



“Được rồi, người cũng đều đi ra rồi, còn tức cái gì? Loại người như vậy, có gì để mà tức giận, còn cầm tiền đập hắn, thật sự ngu ngốc.” Ngón tay cô chọt vào cánh tay hắn, lúc đầu ngón tay xuyên qua cái áo rách chọt đến cổ tay hắn, lực đạo lại giảm bớt đi nhiều, nhưng trong lòng Trương Hồng Nghĩa vẫn tê dại như cũ.
“Cô dâu nhỏ, hiện tại chúng ta không đi, ngươi xem sắc trời cũng muộn rồi, lại đi tới dịch quán rồi trở về trời cũng tối thui, ta nói với ngươi cái vùng đất Doanh Châu này, trời tối không ai dám ra ngoài, bên ngoài có ác ôn muốn hại người, ngươi nghe lời ta, ngày mai chúng ta trở về thu dọn thật tốt, ta lại đi cùng ngươi.”



Trương Hồng Nghĩa vừa dứt lời, Bách Hợp liền khinh bỉ nhìn hắn một cái: “Cái đất Doanh Châu này, có ác ôn, còn có thể so được với ngươi sao?”



Vừa nãy ánh mắt của chưởng quỹ kia nhìn hắn, Bách Hợp đều để ở trong mắt, người ta rõ ràng coi hắn là tên côn đồ, hơn nữa một hơi liền gọi tên hắn ra, hiển nhiên Trương Hồng Nghĩa lúc trước chính là thanh danh vang xa, ác ôn như hắn còn lấy người khác ra làm lá chắn, Bách Hợp không tin!



Tuy không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, nhưng cảm tình của nguyên chủ với vị đại ca kia cũng không sâu, trong cốt truyện thậm chí hai người cũng không có qua lại, khi nãy cô nói như vậy, chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, nếu như Trương Hồng Nghĩa muốn đi, hai người thuận đường tới xem xem, nếu như hắn không muốn đi thì Bách Hợp cũng sẽ không miễn cưỡng, vì thế nghe thấy hắn nói về nhà trước, Bách Hợp cũng theo ý hắn, bị hắn nửa ôm nửa kéo mang đi về nhà, đi được hai bước cô lại giãy giụa:



“Đừng có lôi lôi kéo kéo, trên đường lớn, còn ra thể thống gì.”



“Theo ý ngươi, theo ý ngươi.” Trương Hồng Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không kiên trì lúc này phải đi thăm anh vợ tương lai, trong lòng hắn liền vui mừng rồi.



Về đến nhà, bởi vì có chuyện phải gặp anh vợ nên Trương Hồng Nghĩa cũng không còn xoắn xuýt thái độ của chưởng quỹ nữa, có điều lúc sờ đến vải vóc thì trong lòng còn có chút tiếc nuối: “Vải này thô quá, nên mua tơ lụa cho ngươi, ngươi mặc lên còn đẹp hơn đám thái thái gì đó nhiều, làm sao bọn họ có thể so được với ngươi?”