Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1024 : Anh hùng cái thế của ta (32)
Ngày đăng: 04:09 30/04/20
Tên áo đen bịt mặt này không biết có lai lịch gì, nhưng võ công lại rất cao, cưỡi ngựa cũng rất tốt, không có ai có thể chống lại thương của hắn.
Quan trọng nhất là không biết đám người này do ai phái đến, giống như tử sĩ, sau khi có tên áo đen này mở đường, bọn chúng trở nên phối hợp rất tốt, bắt đầu xông lên, phá vỡ thế phòng thủ của mọi người, lao đến chỗ của Bách Hợp.
“Bảo vệ cô nương?” Vị tướng sĩ cầm đầu thấy tình hình này, sắc mặt laaph tức thay đổi, chuyến này hắn đã được Trương Hồng Nghĩa ủy thác, được Đặng tri châu ra lệnh hộ tống Bách Hợp lên phía bắc, nhanh chóng đã đến được kinh thành, cả đường đều bình an vô sự, sắp gặp được Trương Hồng Nghĩa rồi, nếu bây giừ Bách Hợp xảy ra chuyện, hắn còn mặt mũi nào đến gặp Trương Hồng Nghĩa, sao dám trở về gặp mặt Đặng tri châu.
Vị tướng sĩ kia chưa kịp la xong, Bách Hợp thấy hành động của đám người này, lại nhìn thấy cây ngân thương lóe sáng, cô chỉ cong khóe môi, một chưởng đẩy vị tướng sĩ kia ra.
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Bách Hợp đẩy một cái lảo đảo, nếu hai chân hắn không khóa trên bàn đạp yên ngựa thì đã bị rớt xuống ngựa rồi, hắn chỉ bị lung lay mấy cái,vội vàng cầm chặt dây cương, mở miệng trấn an con ngựa, khó khăn lắm mới giữ vững cơ thể.
“Cô nương!” Vị tướng sĩ này không hiểu vì sao Bách Hợp lại đẩy hắn, hơi giật mình, thì thấy Bách Hợp nhảy lên trên nóc xe ngựa đã vỡ, thân hình mảnh mai như chiếc lá, đầu tiên cô nhảy lên lưng ngựa của hắn, con ngựa bị giật mình, bất an định hí vang, chưa kịp giơ chân lên thì Bách Hợp đã nhảy sang chỗ khác.
Tên áo đen cầm ngân thương thấy hành động của Bách Hợp, ánh mắt hắn trở nên sắt bén, hắn vung cây trường thương trong tay, chùm tua đỏ trên cây thương bung lên, kèm theo tiếng vang ác liệt, lao đến chỗ của Bách Hợp, Bách Hợp đưa tay ra muốn bắt cây thương.
“Muốn chết?” Tên áo đen này phát hiện ra ý đồ của cô, hắn hét lên. Đang muốn mở miệng, nhưng sau khi trường thương quét ngang không trúng ai, Bách Hợp túm chùm tua đỏ một cái, kéo mũi thương về phía mình, tên hắc y nhân bắt đầu lơ đễnh. Lực cánh tay cũng hắn không nhỏ, hơn nữa cây ngân thương cũng rất nặng, lúc quét ngang lực đạo còn tăng thêm, e là ngay cả ra sa trường đánh nhau sống chết, hắn cũng không thể thua.
Ban đầu Diệp thế tử cũng không nhận ra Bách Hợp, chỉ cảm thấy cô rất quen mắt, cho đến khi cô đoạt ngân thương, còn đẩy hắn ngã xuống ngựa,Diệp thế tử mới nhớ tới lúc trong Doanh Châu, lúc mình dẫn binh vào thành, đã gặp một tên bộ khoái và phu nhân này.
Lúc ấy khi tiểu phu nhân này đoạt cây roi, hắn chỉ cảm thấy quen mặt, cũng không nhớ đã gặp ở đâu, bây giờ gặp lại, lại nghe cô nói ra được thân phận của mình, theo lý mà nói lúc Trương Hồng Nghĩa chưa đầu quân, chỉ là một tên mổ heo mà thôi, Diệp thế tử đã từng nghe ngóng thân phận của hắn, nếu phụ nhân này có thể gả cho hắn, chắc chắn xuất thân cũng không cao, sao lại có thể nhận ra thân phận của mình?
Hắn không hiểu cảm giác quen thuộc này từ đâu, lại nghe Bách Hợp gọi tên của mình, hắn bỗng ngây người.
Bị một nữ nhân đánh rớt xuống ngựa, lại bị Bách Hợp dùng giọng điệu không thèm đếm xỉa gọi tên của mình, hắn bị cô ngồi trên ngựa nhìn chằm chằm, Diệp thế tử cảm thấy rất nhục nhã, hắn không nhịn được hỏi một câu, tên tướng sĩ đứng bên cạnh Bách Hợp không kiên nhẫn được nữa, nhảy từ trên ngựa xuống vạch khăn bịt mặt của hắn ra.
Khuôn mặt Diệp thế tử lạnh lùng tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, trong tình huống như vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, có lẽ vì trên cổ có mấy cây đại đao kiềm lại, hai đầu lông mày của hắn không còn cao ngạo nữa mà thay vào đó là sự chật vật và lo âu.
“Thì ra lại là ngươi?” Khi tên tướng sĩ kia thấy mặt của Diệp thế tử, hắn vô cùng kích động, trên tay cầm miếng vải đen, hắn nói.
“Hừ!” Thân phận của Diệp thế tử bị bại lộ, hai mắt hắn híp híp, hắn đang dùng đao khống chế Diệp thế tử, lại sợ ném chuột vỡ bình nên hơi nhích đao ra một ít.