Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1025 : Anh hùng cái thế của ta (33)
Ngày đăng: 04:09 30/04/20
Edit: Greenyp
Beta: Sakura
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người vốn cho rằng bọn cướp giết người kia không thể nào là Diệp thế tử, lúc Bách Hợp nói thân phận của hắn thủ lĩnh còn bác cỏ, bây giờ sự thật rành rành trước mặt, mọi người đều ỉu xìu.
Hoàng đế mượn binh của Đặng tri châu để sửa lại án xử sai, bây giờ ái tướng của người lại mai phục giết người của Đặng tri châu, tim của tên tướng sĩ kia bắt đầu đập nhanh và loạn nhịp, Bách Hợp cười lạnh:
“Ta đoán, hành động này của Diệp thế tử có phải là vì Đặng tri châu không?” Cô nói ra câu này, gương mặt lạnh của Diệp thế tử hơi nhíu mày, dường như đã bị nói trúng chô đau, hắn mím môi thật chặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, hỏi lớn: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
“Cô nương nói vậy là có ý gì?”. Mọi người không quan tâm tới câu hỏi của Diệp thế tử, tất cả đều quan tâm tới câu nói của Bách Hợp.
“Diệp thế tử vẫn muốn hỏi ta là ai sao?” Bách Hợp hơi nghiêng đầu, biết trước điều Diệp thế tử chưa kịp nói ra, thở dài: “Ngày xưa Chu gia Xương Bá Hậu bị tịch thu phủ, Chu thị từng có hôn ước với ngươi – chính là ta, Diệp thế tử mau quên, chỉ sợ bây giờ không còn nhớ rõ đi? Kể ra thì đúng là có chút xấu hổ, khiến ngươi chê cười rồi.” Bách Hợp nói đến đây, nhịn không được mà nở nụ cười. Diệp thế tử nghe xong lời này như bị sét đánh, cả người đều choáng váng.
Cô thống khoái nói ra thân phận của mình, không còn ra sức giấu thân thế của mình, Diệp thế tử trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, nói không nên lời.
Đúng rồi, khó trách cô có thể một mạch nói ra thân phận của mình, một phu nhân Doanh Châu bình thường biết rõ hắn là ai, vậy mà có thể nghi ngờ hắn. Lúc đầu Diệp thế tử còn có chút nghi hoặc, còn bây giờ không cảm thấy có chút nào bất ngờ.
Nhìn kỹ khuôn mặt này thì quả thật có chút ấn tượng, lúc trước mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng lại không nghĩ đến xuất thân của cô là từ Chu gia, có lẽ cũng từng nghĩ tới chuyện đó nhưng hắn lại quá tự tin, trong tiềm thức của hắn căn bản cho rằng mình không cần nữ nhân này, con gái Chu gia trong khuê các được nuông chiều mà lớn lên, về sau lại cam nguyện gả cho một tên đồ tể, hơn nữa còn được chăm sóc tốt như vậy.
Hắn vốn cho rằng Chu thị sẽ không sống nổi, trước kia Chu gia bị đưa đi lưu đày, lúc hắn làm việc cho Hoàng thượng trở về đã từng trông thấy, nhưng ngày trước trong lòng hắn không có chút nào ấn tượng với Chu thị y phục tù nhân màu xám trắng, đầu tóc rối bù, thân hình gầy yếu kia như là sắp chết tới nơi. Hắn từng dạo qua Doanh Châu, cô từ nhỏ là con gái quyền quý, không thể có khả năng sống trên địa bàn Doanh Châu.
Trước kia, ấn tượng về Chu thị phu nhân tương lai trên danh nghĩa của hắn chỉ là cô ăn mặc một thân xinh đẹp, bộ dáng hiền thục, yên tĩnh, hình ảnh Chu thị lưu lại trong hắn ngày đó cũng giống như các quý nữ khác trong kinh, huống hồ hắn cũng không vì hai người đã đính hôn mà để cô ở trong lòng. Lúc đó, Việt Vương chưa đăng cơ đã từng nói với hắn thê tử tương lai của hắn không phải là cô, Diệp Hậu gia bằng lòng kết thân với Chu thị, chẳng qua là để thái tử mất cảnh giác mà thôi. Đối với vị hôn thê hắn giống như một tên đầu đất bình thường, ký ức ngày trước nhìn thấy cô trong bộ đồ tù nhân cũng đã xóa đi rồi, lực chú ý không còn nữa, hắn nhớ tới để làm gì?