Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1037 :
Ngày đăng: 04:09 30/04/20
Nguồn lực lượng thần bí bàng bạc bắt đầu thức tỉnh như một con dã thú, tuôn trào cuồn cuộn trong gân mạch của Bách Hợp. Sắc mặt Bách Hợp chợt xanh rồi đỏ, khí lạnh trong xương cốt của cô tuôn ra, đau đớn cùng khó chịu ập đến muốn phá tung mọi thứ. Thân thể Bách Hợp giống như là một lồng giam nguồn lực lượng này lại, máu dồn ứ như muốn làm thân thể cô nứt vỡ. Lực lượng thần bí di chuyển càng lúc càng nhanh trong cơ thể Bách Hợp, một mặt đem tinh thần lực cắn nuốt, mặt khác đồng thời cắn nuốt linh lực. Tuy nói tinh thần lực ngoại lai bị cắn nuốt khiến Bách Hợp giảm được phần nào áp lực, nhưng khi linh lực bị cắn nuốt tương tự làm cho Bách Hợp cảm thấy đáng sợ. Cô cố gắng khống chế lực lượng này, nhưng lực lượng không biết tên này ùn ùn kéo tới lại mang theo khí lạnh khiến sắc mặt Bách Hợp trắng bệch như một tờ giấy, thân thể cũng vì khí lạnh lẽo bất chợt mà run rẩy.. Gân mạch bị khí lạnh kích thích, co rút lại gây ra đau đớn, khiến Bách Hợp lạnh run rẩy. Lực lượng thần bí to lớn di chuyển khiến cho các mạch máu gãy đứt, máu trào ra ngoài làm cho Bách Hợp có vẻ dữ tợn đến mức đáng sợ. Bách Hợp nảy sinh sát ý trong lòng. Thay đổi trong thân thể làm cho cô cảm thấy gấp gáp, mà hết thảy điều này là do những kẻ trước mặt mang tới. Chạy trốn làm cái gì? Chạy trốn không có ích lợi gì cả. Lần này chạy trốn, rồi lần sau sẽ gặp lại; không thể khác. Mà có một kẻ địch như vậy tồn tại giống như là thiên địch của cô. Hắn muốn cô chết? Được! Bách Hợp cô sẽ khiến cho hắn ta chết sớm hơn cô. Bách Hợp tiến thoái lưỡng nan, một khi cô khống chế được lực lượng mạnh mẽ này, liền nghênh đón một đám đàn ông xông tới. Người đàn ông kia không ngờ Bách Hợp đã trúng dấu ấn tinh thần lại còn có khả năng đánh trả lại, liền chạy nhanh tới. Khi phát hiện Bách Hợp đã đứng đó không giống muốn chạy trốn, hắn ta đã cảm giác có điều gì không đúng, nhưng quán tính khiến hắn ta không dừng lại được, huống chi tốc độ của Bách Hợp không hề chậm nữa, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông này. Tay Bách Hợp nhắm tới cổ hắn ta, khiến hắn căn bản không thể phản ứng, đôi tay còn nắm thành đấm muốn công kích trên người Bách Hợp. Bách Hợp giơ tay giữ lấy đầu người đàn ông, dường như rất nhẹ nhàng đè ép một chút. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ “rắc”, mà người đàn ông bị Bách Hợp giữ lấy đầu giống như bị cái gì đó đè nặng lấy, giống như đang ép một trái dưa chuột, da không rách, nhưng xương cốt lại nứt vỡ. Người đàn ông nọ trong nháy mắt liền nuốt một hơi khí, trên mặt anh ta tái xanh. Đó là vì xương sọ sau khi bị linh lực đập vỡ nát nhưng lớp da lại còn nguyên, máu chảy trong đầu tuôn ra theo đường mắt mũi, rất nhiều. Trước khi chết hắn ta vẫn còn giữ tư thế giơ nắm đấm, chỉ vì Bách Hợp trong nháy mắt đã chụp lấy đầu hắn ta, nên bắp thịt trên tay vẫn còn căng cứng nhưng người đã không còn sống nữa, một đấm vào người Bách Hợp đã không còn lực. Một đấm này trước đây đấm bay Bách Hợp, ngược lại giờ đây phản lực lại. Người đàn ông ngửa mặt lên trời ngã xuống “ầm” một cái, khuôn mặt vặn vẹo đầy sợ hãi. Bụi đất tung mù mịt.
Bách Hợp vài phút trước không còn sức đánh trả, trước mặt đại thủ lĩnh nhóm người nhếch nhác chạy trốn; một vài phút sau lại giãy dụa thoát khỏi được dấu ấn tinh thần, giơ một tay lên là đập chết một người đàn ông. Người đàn ông kia là thể thuật giả cấp năm, ở ngoài bộ liên bang hệ ngân hà cũng được coi là cao thủ hạng nhất, nhưng trước mặt Bách Hợp lại không chịu nổi một đòn. Hơn nữa còn ở tình trạng Bách Hợp trúng tinh thần lực công kích. Nếu hôm nay không có người đàn ông cao gầy kia xuất hiện công kích tinh thần Bách Hợp, thì đám đàn ông luyện thể thuật này cho dù là cao thủ vây đánh Bách Hợp căn bản không thể đánh nổi. Cách đó không xa, người đàn ông cao gầy đã nhìn thấy Bách Hợp bị tinh thần lực trói buộc còn có thể có sức chiến đấu mạnh như thế, sắc mặt hắn ta nghiêm túc hẳn, nắm tay lại rồi nhanh chóng làm một thủ ấn: “Phong! Trói như kén tằm!”
Lời nói vừa tới, Bách Hợp cảm thấy một luồng tinh thần lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng xông tới, bước chân mềm mại nhẹ nhàng đột nhiên bị kiềm hãm, ngăn cản. Tinh thần lực bó buộc không phải bó buộc thân thể cô, mà là bó buộc thần kinh cùng gân mạch giữa dòng linh lực chuyển động, một tầng lại một tầng trói buộc lấy cô. Luồng tinh thần lực này dường như chặt đứt mối liên kết giữa Bách Hợp cùng linh lực đất trời, gắt gao trói buộc cô trong chính cơ thể này, ngăn cách cô với dòng linh lựcmạnh mẽ kia. Mất đi linh lực, hai chân Bách Hợp mềm nhũn, thân thể vừa bị đánh gãy xương không có linh lực kiềm chế bảo bọc liền ngay lập tức đau buốt. Cảm giác đau thấu tận cùng các đốt ngón tay ngón chân, rõ ràng không bị thứ gì trói lấy mà Bách Hợp có cảm giác cô đang bị một con mãng xà khổng lồ quấn gắt gao đến nghẹt thở, lồng ngực đau đớn kịch liệt. Một phút sau đó Bách Hợp nghe thấy người đàn ông cao gầy nọ rít lên: “Giết cô ta!”
Hai lần công kích tinh thần thất bại, người đàn ông cao gầy đó vốn muốn bắt lấy Bách Hợp. Dù sao ở trên hành tinh này phụ nữ đã rất hiếm có vì ở đây không phải là nơi người yếu đuối có thể sống sót; phụ nữ trời sinh thể năng yếu hơn đàn ông, cho nên người đàn ông cao gầy nọ muốm bắt lấy Bách Hợp, khống chế cô để hắn ta sử dụng, độc chiếm cho một mình hắn ta. Nhưng hiện tại xem ra mới chỉ có mấy năm, bản thân hắn tự mình ra tay bắt Bách Hợp còn suýt nữa thất bại, nếu giờ để cô gái này chạy trốn trong khi hai người đã kết thành tử thù, chỉ cần trải qua ba tới năm năm, đẳng cấp thể thuật của cô gái này càng ngày càng tăng, lại cao hơn so với tinh thần lực của mình thì chẳng phải mình sẽ bị cô gái này khống chế?
Hai người đứng gần như vậy, căn bản tránh cũng chẳng tránh kịp. Ánh sáng kia khiến Bách Hợp vô thức nhắm mắt lại. Với chuyện sống hết cận kề, Bách Hợp thật sự muốn chửi một câu thống khoái: “Con mẹ nó!”
Sau khi tiếp thu tình tiết, hành tinh Camilla vốn không có bất cứ thành tựu nổi bật nào về khoa học kỹ thuật, thiếu thức ăn cùng nước uống, không vũ khí không gundam, chính vì thế nên Bách Hợp nghĩ mình chỉ cẩn thận chút ít là có thể sống sót tại nơi này. Ai nói cho cô biết, vì cái lông gì mà trên tay thằng cha kia lại có vũ khí hạt nhân ánh sáng? Hả?
Bách Hợp không cam lòng chết đi, nhưng mà hai người đứng gần nhau vậy, chùm tia sáng kia chắc chắn sẽ oanh tạc tới cô. Cái liềm của tử thần đã lướt tới, trốn cũng không trốn kịp, Bách Hợp không cam lòng chết, vô thức giơ tay ra trước che lấy cơ thể mình, cả người chếch đi một hướng, lại âm thầm vận linh lực tinh tú đất trời bảo hộ cho cơ thể của mình.