Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1091 : Tranh cầu như ý lang quân (24)

Ngày đăng: 04:09 30/04/20


Không có nhà chồng ủng hộ, tính cách của Đoàn Quế Lan lại bị mình sủng đến không sợ trời không sợ đất, Lưu thị thật sợ sau này gả đến Thẩm gia sẽ chịu thiệt.



Nếu chỉ để bảo toàn danh tiết của tiểu nữ nhi, sủng nàng bao nhiêu cũng không sai, Lưu thị  còn có thể nhẫn nại đi xuống, nhưng tình vì nửa cuộc đời còn lại của nữ nhi mà lo lắng.



Hiện tại con gái của mình còn chưa có qua cửa, Thẩm gia đã khinh thường nó như vậy, có thể nghĩ, sau này khi gả đi rồi, còn có thể rơi vào kết cục gì nữa đây?



Đoàn Quế Lan mặc giá y, nghe thấy Lưu thị nói lời này, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Thật vất vả có người cưới con, vì sao lại không gả? Có phải hay không ở trong lòng nương, Thẩm lang là người như vậy, cũng chỉ có tỷ tỷ mới xứng gả đi?” Đoàn Quế Lan nói đến đây, có chút sốt ruột, nàng ta nghĩ lúc trước Lưu thị thay Bách Hợp đính ước với Thẩm Đằng Văn  cái cọc hôn sự này, liền ở khắp nơi khen Thẩm Đằng Văn tài giỏi, cũng không ngừng nói rằng kiếm được con rể tốt, bây giờ thế nào đến phiên mình gả, Lưu thị liền hắt cho mình gáo nước lạnh?



Trong lòng nàng cho rằng Lưu thị thập phần thiên vị, đối với Lưu thị cũng không khỏi sinh ra oán giận, những lời đầy oán khí vừa nói xong, Lưu thị tự nhiên cũng đã hiểu. Bà tức thì thấy trong lòng mát lạnh, nếu không phải thật tâm thương yêu Đoàn Quế Lan, Lưu thị có thể hay không đem lời này nói ra miệng, bản thân đã không dám khẳng định, dù sao hiện nay Đoàn gia rơi vào kết cục như vậy, chính mình sau này chưa chắc có thể nuôi sống được bản thân, Đoàn Quế Lan không biết làm việc, lại thường xuyên gặp rắc rối, giữ một nha đầu như vậy  ở bên người kỳ thực chỉ làm cho chính mình thêm phiền phức mà thôi, lúc này mình có ý tốt thì nó lại không cảm kích, mà còn hiểu lầm, Lưu thị chỉ cảm thấy huyệt thái dương ‘Thình thịch’ nhảy lên lợi hại, tâm hoảng ý loạn, bước chân bất ổn. Ngã ngồi ở trên ghế.



Từ lần trước chân bà bị gãy xương, về sau lại không có điều dưỡng nên để lại di chứng ban đêm lúc nào cũng bị rút vô cùng đau đớn, Đoàn Quế Lan lại không hỏi đến, bà thở dài, nghĩ tới trước đây con gái lớn dịu ngoan nghe lời, bây giờ xa cách mình tựa như người dưng, lại nhìn  Đoàn Quế Lan hiện nay đang vui vẻ ra mặt, mặc một thân hỉ bào, viền mắt liền có một chút ẩm ướt. Trong lòng sinh ra mấy phần thống khổ.



Đoàn Quế Lan vẫn còn đang nhìn vào gương đồng hình dạng của mình mà lo lắng. Trên mặt nàng đắp thật dày phấn, che kín làn da màu lúa mạch của nàng, môi được tô đỏ tươi, có thể không chú ý trên mặt nhiều phấn. Đoàn Quế Lan cảm giác những thứ ấy trên mặt mình không bằng phẳng rất dễ làm cho người ta chú ý. Cô không có chú ý tới Lưu thị thoáng cái sa sút tâm tình. Ngược lại thò tay đi sờ mặt mình, sau khi bị thương da thịt non mặc dù đã lành nhưng vẫn để lại sẹo, nhưng sờ lên xúc cảm so với những thiếu nữ bình thường khác da muốn dày thêm mấy phần. Trong lòng nàng một cỗ tức giận dâng lên, giơ tay liền đem đồ trang điểm, trang sức  đơn sơ trên bàn quét rơi xuống đất:



“Có thể hay không lại nghĩ biện pháp khác tốt hơn, trang điểm mặt của ta tỉ mỉ một chút?” Nàng ‘Ô ô’ khóc, Lưu thị lúc này mình cũng tâm lực tiều tụy, nhưng nhìn đến bộ dáng này của con gái út, lại chỉ phải mạnh mẽ tinh thần an ủi nàng:



“Ngày đại hỉ, rơi lệ không tốt, cũng không thể khóc, cẩn thận khóc đỏ mắt, tới Thẩm gia, lão bà kia lại làm khó dễ con. Con yên tâm, mặc dù sẹo này lưu lại chút ít, nhưng con tuổi còn nhỏ, con gái trẻ da non, hiện tại tuy dễ thấy được một chút, nhưng sau này đợi được qua mấy năm, cũng là dần dần phai nhạt thôi.” Lưu thị an ủi cũng không có làm Đoàn Quế Lan vui mừng lên được mấy phần, cô nhớ lại ngày đó người Hoa Xuân  phường cầm cây kéo đập lên trên mặt mình vô cùng đau đớn, thân thể run run hai cái, không khỏi lại oán giận:



“Nương ngày đó nhìn ta chịu đòn, cũng không tới cứu ta.” Lưu thị lúc này nghe nàng ta oán giận liên tục, cũng chỉ cố nén không lên tiếng.



Tiếng pháo nổ tưng bừng, Thẩm Đằng Văn cuối cùng vào trong phòng, lần này mặc dù không có thỉnh nhân thổi đạn cùng nhau đi tới, nhưng Thẩm gia vì thể diện của mình, vẫn mời kiệu nhỏ, Đoàn Quế Lan được người nâng lên cỗ kiệu, chiếu theo quy củ mà nói, đưa Đoàn Quế Lan qua cửa, hẳn là có một người nhà mẹ đẻ vì nàng đưa dâu, thế nhưng Đoàn gia không có người nào thân thuộc, nguyên bản trước đây mấy chục năm hàng xóm láng giềng trái lại có quen biết, nhưng bởi vì cọc hôn sự này cũng không quá thể diện, hơn nữa cọc hôn sự này của Đoàn Quế Lan làm thế nào có, người quen thuộc một chút đều biết rõ, không chỉ như vậy, người ta còn chẳng nguyện ý, tránh bị xui lây.



Lưu thị là quả phụ, nếu như đến tiễn nữ nhi, lại mang đến điềm xấu, bởi vậy càng nghĩ, lúc bà chuẩn bị gọi Bách Hợp tiễn Đoàn Quế Lan xuất giá, lại bị Bách Hợp ngăn trở về: “Nương thực sự là suy nghĩ hão huyền, vì Đoàn Quế Lan, hôm nay đến thể diện cũng không cần rồi. Thẩm gia vốn định thân với ai, nương trong lòng cũng rõ ràng, ta đi tiễn Đoàn Quế Lan, nương còn chê ta bởi vì Đoàn Quế Lan mà bị người ta nói xấu chưa đủ sao?” Bách Hợp nghe thấy Lưu thị yêu cầu, quả thực cười lạnh lên tiếng, Lưu thị cũng biết mình có chút đuối lý, nghe Bách Hợp nói lời này, nén giận: “Ngươi thủy chung chỉ có một người muội muội, ta biết nó đối với ngươi không đúng, nhưng ngươi đã không gả được Thẩm gia,  kết cục sự tình cũng đã định, ngươi cũng đừng cưỡng cầu nữa, cường cầu cũng không được, không bằng rộng lượng một ít…”



“Nói so với hát được còn dễ nghe hơn, trước kia  không nói họ Thẩm tú tài nói hươu nói vượn hủy thanh danh ta, ta nhìn thấy hắn hận không thể lại cho hắn một bạt tai mới tiêu mối hận trong lòng của ta, cho dù nương không sợ ta đại náo hôn sự của Đoàn Quế Lan, ta cũng sẽ không mất thể diện.” Lưu thị cảm giác mình đã không cùng Bách Hợp so đo, nhưng bây giờ cô vẫn nói những lời lạnh nhạt, tức thì trong lòng lại tức giận, lại có chút hận: “Ngươi lại là người như vậy, tâm nhãn thực sự quá nhỏ, muội muội chỉ đắc tội ngươi một lần, liền muốn hận nó một đời, quả thực là vô tình vô nghĩa, ngươi không đi thì quên đi, ta không cần ngươi, chính ta đi!” Lưu thị nổi giận đùng đùng đem lời nói ra hết, còn chưa có xoay người đi, Bách Hợp ở trước mặt nàng, ‘Thình thịch’ một tiếng liền đóng cửa lại, hành động này lại khiến đến Lưu thị tức giận đến toàn thân phát run, một lát sau mới bình tĩnh lại.
“Lần này nhìn ở bà thông gia phân thượng, chúng ta liền nhận Đoàn Quế Lan, nếu như thực sự  đem chuyện bà thông gia ngất đổ trên đầu ta, ta sẽ không nhận, con dâu Đoàn Quế Lan này cũng sẽ không nhận, cùng lắm thì cáo trạng lên công đường, ở đây thật là nhiều người có thể làm chứng cho ta, ta sờ cũng không sờ đến quần áo của bà ta.” Thẩm mẫu nói lời này, oán hận nhìn Thẩm Đằng Văn một cái, Thẩm Đằng Văn cúi thấp đầu, cũng không dám lên tiếng.



Dù sao sự tình liên quan đến đến tính mạng của mẹ mình, hắn mặc dù muốn cưới Đoàn Quế Lan làm vợ, nhưng trong lòng vẫn có chút lo ngại. Đoàn Quế Lan nghe thấy Thẩm mẫu vẫn nguyện ý cho mình tiếp tục lưu lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuống quít mở miệng: “Không trách ngài.” Cô nói xong, lại nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, lần đầu tiên gọi nàng: “Tỷ tỷ…”



Trong ngày thường Lưu thị đối Đoàn Quế Lan khắp nơi bảo vệ, lúc trước không nỡ để nàng ăn nửa chút khổ sở, khắp nơi đau sủng, bây giờ lại sủng ra một nữ nhi như vậy.



Bách Hợp cười lạnh trong lòng, Lưu thị sủng ái nữ nhi còn vì nàng ta mà ra mặt, còn cô  sẽ không vì Lưu thị can thiệp vào, nói không chừng đến lúc đó còn có thể rơi vào một hơn dặm không phải người kết cục.



“Đã như vậy, thỉnh bá mẫu tìm người thay ta đưa nương về nhà.” Cô thứ nhất không có khóc sướt mướt, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, thứ hai chưa cùng Thẩm mẫu lại ầm ĩ đại náo, so với Đoàn Quế Lan vô dụng bên cạnh, đại nương tử Đoàn gia tốt hơn gấp nhiều lần.



Thẩm mẫu dù đối với Đoàn gia không có cảm tình gì, nhưng lúc này trong lòng vẫn như cũ thầm mắng nhi tử không có mắt, vì Đoàn Quế Lan biến nhà mình thành trò cười không nói,tiền đồ còn bị phá hủy. Một cô nương không biết tốt hơn Đoàn Quế Lan không biết bao nhiêu lần lại không muốn, ngược lại càng muốn đi cưới một người không biết trời cao đất rộng chuyên gây họa. Bách Hợp không có làm ầm ĩ, Lưu thị lại là cùng chính mình đánh nhau mới biến thành bộ dạng này, Thẩm mẫu chỉ phải cố nén lửa giận trong lòng, làm cho người ta nâng Lưu thị lên, đem về Đoàn gia.



Đợi Lưu thị bị nâng đi, bái đường nghi thức bị cắt nang mới bắt đầu tiếp tục. Chỉ là lúc này sớm chậm giờ lành, trước đó lại xảy ra chuyện như vậy, bởi vậy đường bái cũng là lặng phăng phắc.



Lưu thị bị đuổi về tiểu viện, Bách Hợp nấu nước giúp bà ta lau mặt, đang chuẩn bị mời đại phu cho Lưu thị.



Trong nội dung câu chuyện, mặc dù Đoàn Bách Hợp không cam lòng cả đời mình rơi vào bi kịch như vậy, nhưng trong tâm nguyện của nguyên chủ không có trả thù Lưu thị, Bách Hợp cũng không muốn mặc kệ Lưu thị, cho dù Lưu thị sau này đã định trước nửa cuộc đời bại liệt, nhưng thủy chung vẫn là mẫu thân thân sinh của Đoàn Bách Hợp.



Có điều trong nhà cũng không có bao nhiêu bạc, Lưu thị thường ngày rất phòng bị cô, giấu tiền nơi nào Bách Hợp cũng không biết. May mà lúc trước cửa hàng Đoàn gia buôn bán, cô giấu một ít vải vụn, thừa dịp trước khi Đoàn Quế Lan xuất giá trong khoảng thời gian này Lưu thị không quản cô, trừ thời gian luyện tập thuật luyện thể tinh thần, cô cũng làm mấy hà bao cùng khăn tay, lúc này chỉ phải lấy mấy thứ này ra, đổi mấy chục tiền mới đi thỉnh đại phu.



Trong thành còn chặn đường, đường sá không ít quan binh dàn hàng sẵn sàng đương đầu với kẻ địch bất cứ lúc nào, xung quanh bách tính nghị luận sôi nổi, Bách Hợp thỉnh đại phu về châm cứu cho Lưu thị, lại cho bà ta uống thuốc, Lưu thị sau nửa đêm mới  từ từ tỉnh dậy.



Vừa mới mở mắt, Lưu thị vẫn còn chưa có phục hồi lại tinh thần, bà ta nhìn thấy phòng ốc cũ nát, nhìn thấy con gái lớn ngồi bên cạnh, đôi mắt đục ngầu mới dần dần có thần, bà ta nghĩ đến chuyện phát sinh trước khi mình ngất xỉu tại Thẩm gia, người mà mình hết lòng yêu thương, Quế Lan quay ra oán giận bà ta, bây giờ xảy ra chuyện, hầu hạ mình lại là con gái lớn mà trước đây mình không có thương yêu bao nhiêu, Lưu thị bật khóc lớn.