Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1092 : Tranh cầu như ý lang quân (25)
Ngày đăng: 04:09 30/04/20
Edit: Duong Phuc
Beta: Sakura
Sau khi bán đi mấy cái hà bao thì kiếm được hơn mười đồng tiền, thỉnh đại phu xong còn lại một chút một ít, Bách Hợp lại liền số tiền này mua thêm ít vải, trở lại còn phải tranh thủ chăm sóc Lưu thị, lại vội vàng làm mấy thêm vài cái hà bao cùng khăn tay. Cô nhớ lại nhiều năm trước khi vừa mới kế thừa trí nhớ của Đoàn Bách Hợp, hơn nữa cô còn rất kiên trì, hơn nữa kiến thức lại rộng, bởi vậy vẽ ra được nhiều họa tiết mới lạ, khăn tay cùng hà bao thêu được bán ra nhiều tiền hơn so với những nhà khác, có lúc cũng có người tới mua nhưng họa tiết mà nàng vẽ, cứ như vậy hai ngày Bách Hợp bán lời được mấy trăm văn tiền, trừ ra tiền thuốc của Lưu thị, chính cô còn giữ lại được một ít.
Lưu thị đã tỉnh lại, nhưng tay chân có chút không lưu loát, lúc nói chuyện cũng phải cố hết sức, khi há miệng, nước bọt liền chảy ra, buổi sáng Bách Hợp bưng cháo hầm tiến vào Lưu thị liền quay đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy con gái lớn tiến vào, tay liền hướng ra ngoài với tới, trong miệng ‘A a’ kêu, kia ngón tay đã có một chút cuốn lại, mới mấy ngày, nguyên bản là Lưu thị tràn đầy sinh lực, liền như là già đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt.
“A… Lan…” Lưu thị vừa nói, một bên kia nước bọt theo khóe miệng liền rơi xuống, Bách Hợp rút khăn tay thay bà ta lau đi, không có để ý tới bà ta, đem cơm đút vào trong miệng bà ta. Có phần nuốt không được, liền lại rơi ra, Lưu thị trong mắt cẩn thận từng li từng tí, một lúc lâu sau mới cố hết sức: “Ngươi, muội muội, nên lại mặt.”
Ngày ấy, bà ta ở Thẩm gia bị chọc tức đến trúng gió, lúc này còn nhớ đến Đoàn Quế Lan, Bách Hợp sớm đã biết tính Lưu thị, nghe nói vậy cũng không giận, chỉ là cười một tiếng: “Lại mặt lại thế nào? Chẳng lẽ nương còn ảo tưởng rằng, Đoàn Quế Lan sẽ đến hầu hạ ngươi. Cho nương dưỡng lão chăm sóc người đến trước khi lâm chung sao?”
Bây giờ Lưu thị tê liệt ở trên giường không thể động đậy, tất cả đều phải cần người đến chăm sóc, lúc trước bà ta còn có thể chăm sóc Đoàn Quế Lan, bây giờ mình cũng như vậy, còn muốn Đoàn Quế Lan phải quay về. trong lòng Bách Hợp buồn cười, Lưu thị lại sửng sốt, trong miệng cháo không nuốt xuống, chảy xuống một thân đều là cháo. Bà ta vẫn còn bệnh trong người, lúc này nghe thấy những lời nói của con gái lớn thì lại tức giận. Bách Hợp lấy khăn tay lau sạch chỗ cháo mà Lưu thị làm chảy ra. Biểu tình bình tĩnh:
“Ta khuyên nương hãy nên ăn một ít, ta hiện tại ở nhà mẹ đẻ lúc nào cũng đều có thể hầu hạ người, nếu ta chịu đựng không nỗi nữa mà đi lấy chồng, sợ rằng lúc đó nương muốn phát giận cũng không tìm thấy ta đâu.” Cô nói những lời này làm Lưu thị trong lòng chấn động. Vành mắt thoáng cái cũng có chút đỏ lên, tay run rẩy. Bách Hợp đem trên người Lưu thị thu thập sạch sẽ. Lại lấy cái thìa đút nàng: “Nương còn tưởng rằng Đoàn Quế Lan sẽ đến hầu hạ nương? Ngày đó nương ở Thẩm gia bị người mắng thành cái dạng kia, mẫu thân Thẩm Đằng Văn cũng đã có nói, nếu Đoàn gia chúng ta muốn tìm Thẩm gia gây chuyện. Bà ta liền không nhận người con dâu là Đoàn Quế Lan, lúc đó Đoàn Quế Lan thế nhưng lập tức liền nói sẽ không tìm Thẩm gia gây phiền phức.”
Lúc ấy Lưu thị đã hôn mê rồi, cũng không có nghe được những lời mà Đoàn Quế Lan nói, lúc này nghe Bách Hợp nói, tâm Lưu thị mát lạnh, hô hấp có chút khó khăn, bà ta không dám tin đứa con gái mà chính mình một tay kéo bát lớn lên, sủng ở trong lòng bàn tay sẽ nói ra những lời như vậy, có thể tưởng tượng được ngày đó vào ngày đại hôn của Đoàn Quế Lan, chính mình vì nó cùng Thẩm mẫu đánh nhau, thế mà nàng lại giúp đỡ Thẩm mẫu, Lưu thị lại có một chút bán tín bán nghi.
Nếu như người làm như vậy là Bách Hợp, Lưu thị nhất định sẽ coi như mình mất một đứa con gái nhi, thế nhưng đến lúc đứa con gái mà mình yêu quý đối với mình như vậy, nước mắt của bà ta như hạt châu, trụ không nỗi mà rơi xuống:
“Thật, thật, thật sao?”
“Lúc Đoàn Quế Lan lại mặt kia. Ta liền nhìn thấy, nương đừng tưởng rằng người khắp thiên hạ ai cũng là đồ ngốc. Ta hôm nay nói cũng nói đến đây, giữa chúng ta cảm tình có mấy phần. Trong lòng nương cũng rõ ràng, ta là nể mặt nương sinh ra ta, đến nay gọi một tiếng nương, nếu nương còn nghĩ muốn cái khác thì đừng trách ta.” Lưu thị nghe lời này, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Tới trình độ như vậy, bà ta không muốn chuyển cũng không được, bà ta bản thân một đồng tiền cũng không có, một mình thuê tiểu viện này nhất định là không có tiền không được, cô nghĩ tới muốn đi tới nhà Thẩm Đằng Văn nói với Đoàn Quế Lan một tiếng, nhưng lúc trước Đoàn Quế Lan thành thân cô cùng Thẩm thị ầm ĩ một hồi, náo thành bộ dạng như vậy, Lưu thị lại thực sự không có mặt mũi nào đi qua.
Triều đình ba năm một lần cử hành khoa thi, Lưu thị mỗi một ngày đều trông, tổng ngóng trông Thẩm Đằng Văn có chút tiền đồ. Bà tính ra Thẩm Đằng Văn sẽ đi tỉnh thành để thi, nếu như trễ một chút nhất định sẽ hồi Hoài thành, Lưu thị nghĩ chính mình cùng Thẩm gia tóm lại là thân thích, cũng không cần thường xuyên như vậy cùng Thẩm mẫu gây sự, chính mình một ngày nào đó cũng dựa vào Thẩm Đằng Văn, mượn bậc thềm này, thừa dịp không yết bảng đi Thẩm gia cúi đầu bồi cái lỗi, chuyện này liền xem như là đi xuống rồi.
Gần đây Bách Hợp buôn bán rất tốt, biết cô mở cửa hàng, rất nhiều cô nương muốn đến đây đặt trước hoa vải, các cô nương xếp hàng đến hơn một tháng sau,ngoài bán hoa vải ra, cô lại bắt đầu thử thêu tiểu mỹ nhân quạt tròn, cửa hàng khai trương hai tháng, liền buôn bán lời hơn hai mươi lượng bạc, cô lại thỉnh mấy tú nương, chính mình trừ làm hoa vải, liền chỉ họa ra nhiều kiểu dáng đa dạng, đem việc thêu hà bao cùng với khăn tay giao cho các nàng.
Lưu thị đến cửa hàng hướng Bách Hợp muốn bạc, muốn mua vài món đồ đi bái phỏng Thẩm gia, Bách Hợp còn đang cùng hai phụ nhân nói về kiểu dáng đầu hoa mà các nàng muốn.
Nghe thấy Lưu thị nói muốn tới Thẩm gia, một trong số đó mặc váy dài xanh biếc, nửa người trên phối áo dài cộc tay màu bạc, kéo búi tóc, thần thái có chút xinh đẹp liền dắt khăn tay, che miệng cười nói:
“Thẩm gia? Nói đến đây, ta trái lại nhớ lại một chuyện lý thú hôm qua, nhắc tới cũng khéo, vừa lúc vị lang quân kia cũng là họ Thẩm.”
Lúc này Lưu thị vội vã nghĩ muốn hướng Bách Hợp đòi tiền, cũng không kiên trì nghe này đó cái gọi là chuyện lý thú, bà ta mấp máy khóe miệng: “Ngươi trong cửa hàng còn có chút khăn tay cùng hà bao, cũng gói lại mấy cái, hướng Thẩm gia đưa đi, coi như là tâm ý của chúng ta, miễn cho nhân gia nói chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cứ như vậy tới cửa.”
Ngày đó Đoàn Quế Lan lại mặt hai tay trống trơn, lúc gần đi còn cầm tiền Lưu thị đi, lúc ấy Thẩm gia cũng không nghĩ tới hiểu hay không cấp bậc lễ nghĩa, Lưu thị lúc này lại lấy những lời này đến lừa mình. Huống chi không có cấp bậc lễ nghĩa thì thế nào, Bách Hợp sau này cũng không muốn cùng Thẩm gia giao thiệp, thì cùng cô có cái gì liên quan? Đoàn Quế Lan sau này ở Thẩm gia có được không làm người hay không, Bách Hợp là nửa điểm cũng mặc kệ.
Chẳng sợ trước mặt còn có khách nhân, Bách Hợp cũng như trước không có muốn cho Lưu thị mặt mũi, sắc mặt liền trầm xuống: “Đồ của ta ngươi đừng có mà nghĩ cách, bạc ta sẽ không cấp, Thẩm gia cảm thấy ta hiểu hay không cấp bậc lễ nghĩa cùng ta không có quan hệ, nếu như không có chuyện gì, nương liền đừng tới cửa hàng tìm ta.” Lưu thị vành mắt đỏ lên, phu nhân vừa nói chuyện kia cảm thấy bầu không khí không đúng, vội vàng hòa giải, lại nói đến chuyện lý thú mà mình lúc trước muốn nói.