Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1115 : Hoàng quý phi bị phế (5)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



“Bản cung tất nhiên biết chuyện hôm qua không liên quan đến muội muội, do tiểu nhân gian nịnh quấy phá, muốn khiến cho Bản cung và muội muội thù oán lẫn nhau mà thôi, trong lòng Bản cung hiểu rõ.” Bách Hợp nói xong, khẽ mỉm cười một cái, Hiền phi sửng sốt nhìn cô chằm chằm, lại thấy cô cười đạm nhã ôn uyển, trên mặt không thấy chút hung ác đáng sợ nào, nhưng ánh mắt kia lại khiến cho lòng nàng ta rét lạnh, nàng ta đang muốn mở miệng, thì cô cô trong cung của Thái hậu cũng đã phát hiện hai người đến, đi ra nghênh đón.



Tưởng rằng mình và Hiền phi đã xem như tới đủ sớm, nhưng khiến Bách Hợp cảm thấy hơi bất ngờ, là lúc cô tới cung của Lục thái hậu thì Vĩnh Minh đế đã ở đây rồi.



Điện Phượng Minh của Lục thái hậu là nơi ở của Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ trong hậu cung, hết sức đoan trang khí phái, lúc Bách Hợp tới Lục thái hậu đã ăn mặc thỏa đáng, đang nói chuyện với Vĩnh Minh đế. Khi Bách Hợp và Hiền phi đi vào, ánh mắt Lục thái hậu đầu tiên là hơi khựng lại, ngay sau đó khóe miệng liền nhẹ mím, rồi lại khôi phục dịu dàng đoan trang.



Năm nay nàng ta mới mười bảy, cũng đã mang bối phận ‘Tổ mẫu’, bởi vì mới góa, quần áo của Lục thái hậu lấy thuần một sắc già dặn như xanh đen làm chủ, trang sức cũng không thể quá nổi trội, nàng ta mang một bộ trang sức bằng ngọc lục bảo cực kỳ không hợp với độ tuổi của nàng ta, mặc áo khoác ngắn bằng nhung màu xanh đậm, lúc này ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp. Trên mặt nàng ta mang nụ cười mỉm, mặc dù đã hết sức khắc chế, nhưng bởi vì dung mạo Lục thái hậu diễm lệ, khí chất quyến rũ, vì vậy những trang phục trầm trọng này căn bản không đè ép được nàng ta, mà ngược lại bộ áo xanh kia càng khiến da thịt nàng ta trở nên trắng nõn ngọc nhuận, một cái nhăn mày một tiếng cười vẫn có mấy phần phong tình thiếu nữ lộ ra, cặp mắt kia tựa như mèo, sóng mắt lưu chuyển, dù là nữ nhân thì cũng sẽ bị mị hoặc.



“Quý phi tới, ai gia không phải đã sai Tô Hà đi truyền lời, Quý phi có thể ở lại trong cung Hàm Phúc nghỉ dưỡng mấy ngày sao?” Lúc này trên mặt Lục thái hậu đầy thương hại và âu lo, nàng ta đầu tiên là ân cần hỏi thăm Bách Hợp một câu, mới nhấc mí mắt: “Thứ không có mắt, Quý phi tới, còn không mau hầu hạ.”



Lời này của nàng ta vừa thốt ra, lúc này người trong điện Phượng Minh mới như phục hồi tinh thần lại, đại cung nhân Tô Hà bên cạnh nàng ta vội vàng tiến lên muốn giúp Bách Hợp cởi áo khoác lông ngân hạc trên người xuống, biểu tình của Tô Hà là trong lo lắng mang kính cẩn vâng lời, chính là không thấy nửa điểm chột dạ và sợ hãi, nếu không phải hôm qua từ trong miệng Chân thị lấy được một ít tin tức, thì sợ rằng lúc này Bách Hợp nhìn Tô Hà như vậy, đều phải cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nàng ta.



Giờ phút này trong miệng của Thái hậu hết sức tha thiết với Bách Hợp, rõ ràng Hiền phi Quách thị đi vào cùng với nàng, nhưng ở trước mặt Hoàng đế lại không nóng không lạnh với Hiền phi, nếu Hiền phi ngu xuẩn một chút, sợ rằng chỉ cần như vậy thì đã vừa hận lại vừa bắt đầu đề phòng Bách Hợp rồi.



Bách Hợp cong môi, đầu tiên là thỉnh an Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế, chờ khi Tô Hà tới cầm áo khoác giúp nàng, tay Tô Hà vừa đưa đến trước ngực nàng muốn cởi nút thắt gấm kia, nàng đột nhiên nhấc ta bắt lấy bàn tay Tô Hà, móng tay thật dài kia ghim vào trong thịt của Tô Hà. Lúc này Tô hà liền đau suýt nữa kêu thành tiếng, biểu tình của nàng ta hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không có để ý tới nàng ta, mà ngược lại cười nói với Vĩnh Minh đế: “Hoàng thượng nhật lý vạn kỵ, hôm nay ngược lại trùng hợp, lại gặp được Hoàng thượng trong cung của Thái hậu.” Vĩnh Minh đế mặc triều phục Đế vương màu minh hoàng, hiển nhiên vừa hạ triều liền tới, Đế vương trẻ tuổi anh tuấn, khí chất bất phàm, dù lúc Bách Hợp đi vào, giữa Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu cũng không có trao đổi gì, nhưng một cổ nghi ngờ lại vẫn sinh ra trong lòng Bách Hợp.


Nói xong lời này, Vĩnh Minh đế hiển nhiên cũng phiền nhìn dáng vẻ nữ nhân khóc sướt mướt, liền đứng dậy rời đi.



Long bào minh hoàng của Hoàng đế rời đi khỏi mí mắt mọi người, cảm giác được mùi Long tiên hương đặc biệt trên người Vĩnh Minh đế đã dần dần đi xa, lúc này Bách Hợp mới đứng lên, lại không có thương tâm khó chịu khi đối mặt với Hoàng đế: “Thần thiếp lo lắng chuyện của Mộ Bắc, liền không quấy rầy Thái hậu, đa tạ Thái hậu săn sóc, cho thần thiếp nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi lại tới thỉnh an, đợi đến khi trong lòng thần thiếp bình tĩnh, rồi lại tới thỉnh tội với Thái hậu.” Nàng nói xong, không đợi Lục thái hậu phản ứng kịp, chân mày liền dựng: “Còn không lôi Tô Hà cô cô đi!”



Lúc nãy ở ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng đã nói muốn cho Tô Hà nếm chút khổ sở, chuyện này đã qua đường sáng, lúc này Lục thái hậu nghe nàng nói như vậy, trong lòng giận dữ, trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Quý phi cũng phải cẩn thận một ít, ai gia đã quen Tô Hà hầu hạ rồi.” Mặc dù giọng nói của nàng ta rất nhẹ nhàng êm tai, nhưng đôi mắt kia lại híp, trong mắt lộ ra tức giận. Bách Hợp cầm khăn đè nhẹ lên mắt, dịu dàng nói: “Thái hậu cứ yên tâm, giữ cho Tô Hà cô cô toàn tay toàn chân, không bỏ lỡ chuyện hầu hạ Thái hậu vẫn là được.” Nàng vừa bắt chước giọng nói của Lục thái hậu nhỏ nhẹ nói xong, quay đầu, ánh mắt kia lại như lưỡi đao, ra lệnh cho thái giám sau lưng: “Còn không mang cô cô đi!”



Thái độ này của nàng khiến Lục thái hậu tức giận đến tay run lên, sắc mặt âm trầm xuống, cũng không cho Bách Hợp mặt mũi: “Ai gia mệt mỏi, các ngươi về đi.” Nói xong, Lục thái hậu liền đứng lên đi vào nội điện, Bách Hợp chờ nàng ta vừa đi, ánh mắt mới rơi xuống trên người Tô Hà, thấy cả người nàng ta phát run.



Lần này mặc dù chủ sử sau màn trong cái chết của Lương Mộ Bắc có thể là Lục thái hậu, nhưng công lao của Tô Hà này cũng không thể bỏ qua, lúc này Bách Hợp tới hỏi tội, tuy nói Tô Hà nhặt về được một mạng, đến cùng Lục thái hậu cũng không bảo toàn được nàng ta, nàng ta cũng không bị Bách Hợp mang đi, mà là bị cởi quần trượng đánh mười cái, còn là ở trước điện Phượng Minh. Trước hôm nay, Tô Hà chính là nữ quan nhất phẩm bên người Thái hậu, ra ra vào vào người người đều tôn kính kêu một tiếng cô cô, là uy phong bậc nào, lúc này lại ở trước mặt mọi người bị cởi quần đánh mông, tuy nói Bách Hợp cũng không có ý lấy mạng nàng ta, vì vậy trong lúc trượng đánh nàng ta cũng không giở trò trên gậy, nhưng với Tô Hà, nỗi nhục nhã bị cởi quần trượng đánh cũng đã vượt xa đau đớn thân thể, ban đầu nàng ta còn cố nén không kêu ra tiếng, đến khi Bách Hợp đã đi khỏi điện Phượng Minh, từng tiếng trầm đục khi gậy đánh vào da thịt vẫn còn truyền ra.



“Tỷ tỷ thật sự không trách ta ư?” Hiền phi theo chân Bách Hợp cùng rời khỏi điện Phượng Minh, Tô Hà bị đánh, liền tương đương gián tiếp với Lục thái hậu bị đánh mặt, hôm nay nàng cũng không có ý định lại nhìn mặt đám người Đức phi nữa, vì thế Hiền phi tất nhiên cũng đành cáo lui, đuổi theo Bách Hợp, nàng ta hiển nhiên không dám tin tưởng Bách Hợp quả thật không làm khó nàng ta, nên đuổi theo hỏi lại một câu.



Bách Hợp tự tiếu phi tiếu nhìn nàng ta một cái, ánh mắt lại quét qua cung nhân hầu hạ sau lưng nàng ta, không mở miệng nói gì, mà ngược lại hừ lạnh một tiếng, liền nhấc váy rời đi.



“Nương nương, Quý phi thật quá đáng!” Thấy tình huống như vậy, đại cung nữ An Tuyết bên người Hiền phi không nhịn được giậm chân, tức giận nói một câu, An Như ở bên cạnh cũng gật đầu, sắc mặt Hiền phi âm tình bất định, cắn môi một cái, trừng hai người một cái, cũng oán hận giậm chân rồi xoay người trở về nơi ở của mình là điện Kiêm Gia.



“Nương nương thật sự nhận định chuyện này không liên quan đến Hiền phi sao?” Trong cung Hàm Phúc, Họa Ý và Thi Tình quỳ ở trước mặt Bách Hợp, thận trọng giúp nàng lấy miếng vải đang bọc trên đầu ngón tay xuống, đêm qua trước khi ngủ Thi Tình nói hoa bóng nước nở, lần này hoa nở cực kỳ diễm lệ, màu sắc cũng tươi đẹp, gần đây vì Lương Mộ Bắc chết mà Bách Hợp tựa như bị đả kích sâu sắc, vì vậy Thi Tình xung phong nhận việc nói muốn giúp nàng nhuộm móng tay, Bách Hợp cũng chỉ tùy ý hai người lăn qua lăn lại.



Hôm qua, người trong cung Hàm Phúc hái cây bóng nước tươi, vắt ra nước, trộn với phèn chua, cầm vải nhúng vào rồi bọc lên đầu ngón tay của nàng, bọc khoảng bốn năm canh giờ, hôm nay vừa mở ra, màu của nước hoa đã dính vào móng tay, trên mười ngón tay như căn hành xanh kia có màu hồng đào, bên rìa móng tay cũng có, Họa Ý cầm khăn tay cẩn thận lau sạch cho nàng, một bên liền lấy can đảm hỏi một câu.