Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1116 : Hoàng quý phi bị phế (6)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Hôm đó Bách Hợp đi ra khỏi cung của Lục thái hậu, liền đánh Tô Hà một trận, đắc tội Lục thái hậu, ngược lại không động đến Hiền phi, ban đầu Thi Tình và Họa Ý vốn cho là Hiền phi hẳn không liên quan đến chuyện này, nhưng hôm đó Hiền phi vừa ra khỏi cung của Lục thái hậu liền đuổi theo Bách Hợp hỏi thăm, nhìn Bách Hợp lại không giống như hoàn toàn không oán hận Hiền phi.



Bách Hợp híp mắt tùy ý hai đại cung nữ hầu hạ, nàng dựa vào tháp quý phi, suy nghĩ một chút: “Cứ xem là vậy đi.”



Quả thật cũng đến lúc rồi, hôm đó Lục thái hậu kêu cô nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến thỉnh an nàng ta, Bách Hợp đúng thật là làm ổ trong cung, xem lời khách sáo của Lục thái hậu làm thật, hôm nay đã qua bảy tám ngày rồi.



Theo lý mà nói, mùng một và mười lăm mỗi tháng, Lương Hách phải nghỉ ở tẩm cung của Chu Bách Hợp, thông lệ này từ lúc Vĩnh Minh đế còn là Thái tử đã liền giữ, thẳng đến sau khi Vĩnh Minh đế lên ngôi, tuy nói hắn ta cũng không sắc phong Chu Bách Hợp làm Hoàng hậu, nhưng lại cho nàng ấy một đặc thù của Hoàng hậu như vậy, nhưng chỉ có lần này, đã đến cuối tháng, không biết có phải bởi vì Lương Mộ Bắc chết hay không, mà mùng mười lăm tháng này, Vĩnh Minh đế cũng không tới, đây là tín hiệu Quý phi đã thất sủng, nếu mấy ngày nữa tới mùng một mà vẫn không đến, sợ rằng toàn bộ hậu cung đều phải gió nổi mây phun.



Nghĩ tới đây, Họa Ý không khỏi hơi lo lắng, nay Quý phi đã mất đi con trai, sủng ái của Hoàng đế lại không thể mất, ngài ấy không có danh phận Hoàng hậu, vốn cũng đã rất bất lợi, nếu lại bị Hoàng đế vắng vẻ nữa, hậu quả sợ rằng càng đáng lo hơn.



Lúc này Họa Ý hỏi đến, câu trả lời của Bách Hợp lại khiến nàng ấy hơi khó hiểu, đang định hỏi lại, Bách Hợp nghĩ một chút lại nói: “Phái người đi kêu Hiền phi tới cung Hàm Phúc, liền nói liên quan tới chuyện của Mộ Bắc, Bản cung có lời hỏi nàng ta.” Nhớ tới cách làm người của Chu Bách Hợp trước đây, vì phòng ngừa Hiền phi không đến, Bách Hợp lại thêm một câu: “Dẫn Thượng Hỉ theo.”



Hôm trước yêu cầu Hoàng đế muốn điều tra kỹ chân tướng cái chết của Lương Mộ Bắc, lúc đó Hoàng đế đã phái Thượng Hỉ trợ giúp mình, sau đó Thượng Hỉ cũng đã tới, nhưng lại thành ngày ngày theo dõi Bách Hợp, thật giống như giám thị nàng vậy. Mấy ngày nay Bách Hợp ở trong cung Hàm Phúc không đi đâu cả, cũng không có động tĩnh gì. Họa Ý vừa hỏi xong, nghe được Bách Hợp ra lệnh như vậy, ngược lại ngẩn ngơ: “Nương nương thật sự cho rằng chuyện này có liên quan đến Hiền phi?”



Thi Tình và Họa Ý đều là nha hoàn hầu hạ bên người Chu Bách Hợp từ nhỏ đến lớn, biết gốc gác, thậm chí vì Chu Bách Hợp mà tự chải tóc suốt đời không gả, nguyện ý ở lại trong cung với nàng ấy, trong nội dung cốt truyện hai người còn vì Chu Bách Hợp mà chết, hết sức trung thành. Hai người cũng không phải không thông minh, chỉ là vì chuyện liên quan đến Lương Mộ Bắc, cho nên không dám to gan suy đoán, sợ làm rối loạn tâm thần của Bách Hợp. Lúc này Bách Hợp cũng không có ý muốn lừa gạt hai người, nghe được Họa Ý mở miệng đặt câu hỏi, nàng thu bàn tay đang thoa cao hương lài về, cẩn thận nhìn một chút, dọc theo bên rìa móng tay có một ít chất lỏng của cây bóng nước còn lưu lại, bởi vì mới sơn, màu sắc còn chưa đẹp lắm, không được bóng loáng đều màu, qua một hai ngày sau, đợi lấy đi chất lỏng trên móng tay, chỉ để lại móng tay đã được nhuộm màu, ngược lại sẽ đẹp hơn.



“Liền tính Hiền phi có lòng không tha cho Mộ Bắc, thì cũng không cần thiết làm vậy. Bản thân nàng ta không có Hoàng tử, trong cung lại không phải được sủng ái nhất, sự tồn tại của Mộ Bắc, cũng không khiến nàng ta chướng mắt gì. Nàng ta không cần thiết nóng lòng đến nỗi xuống ta với Mộ Bắc vào lúc này, hơn nữa còn để lại một chứng cứ như vậy.” Tuy Hiền phi nhỏ tuổi, tính cách cũng dễ xúc động, nhưng cũng không phải là kẻ ngu, nếu nàng ta có con cái, để trải đường cho con trai, ngược lại có thể xuống tay với Lương Mộ Bắc, nhưng nàng ta vừa không có con cái, lại không mang thai, lúc này xuống tay với Lương Mộ Bắc, liền thật sự quá sớm.



“Nói cũng phải, vậy chính là có người làm, khiến cho khăn tay của Hiền phi bị người ta phát hiện được trong Ngự hoa viên.” Trong cung, những vật nhỏ như vậy là được chú ý nhất, không phải người thân cận thì không thể trông coi, mỗi tấm khăn và mỗi một vật trên người đều có ghi số, nếu không, quản lý không nghiêm, bị nô tài to gan trộm đi, một khi rơi vào trong tay người có tâm, chỉ sợ cũng sẽ thành vật bị người khác hãm hại.




Đầu này, Bách Hợp kêu Hiền phi tới, người trong điện Kiêm Gia nghe lời này, cũng bất mãn: “Quý phi có ý gì?” An Tuyết như bất mãn, nhìn Hiền phi nói: “Hôm đó đã nói rõ không giận nương nương, không nghĩ tới nói ngược lại còn hay hơn hát. Trước mặt một bộ, sau lưng một bộ, hôm nay liền ra yêu thiêu thân.”



Sắc mặt Quách thị cũng hết sức khó coi, ngày đó Lương Mộ Bắc chết, vốn nàng liền đoán được lần này Chu Bách Hợp bị người ta chạm vào nghịch lân, nói không chừng là sẽ nổi điên cắn người như con chó điên, ngày đó nàng còn định tìm Lục thái hậu cầu cứu, thỉnh nàng ta làm chứng cho mình sáng sớm hôm đó đã rời khỏi điện Phượng Minh của Lục thái hậu, nhưng lúc vào điện Phượng Minh liền gặp được Chu Bách Hợp, nàng ta còn kéo tay mình, cùng mình đi vào điện Phượng Minh, lúc ở trong điện Phượng Minh, Chu Bách Hợp thu thập Tô cô cô bên người Thái hậu, nửa điểm cũng không kéo mình vào, nàng còn tưởng rằng lần này Chu Bách Hợp đổi tính, biết mình cũng không phải là hung thủ thật sự hại con trai của nàng ta.



Không nghĩ tới nữ nhân điên này an tĩnh được mấy ngày, rốt cuộc lại bắt đầu lăn qua lăn lại.



Trong lòng Hiền phi đang liên tục nguyền rủa, ngày đó ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nàng đã bỏ lỡ cơ hội giải thích trước mặt Lục thái hậu, hôm nay Chu Bách Hợp kêu nàng đến cung Hàm Phúc của nàng ta, Hoàng đế lại không có ở đây, Chu Bách Hợp rõ ràng là muốn thu sau tính sổ. Trong lòng Hiền phi kêu la như sấm, tính tình nàng ta vốn cũng không tốt, cũng không phải là một người có thể nén giận, nhưng lần này lúc Bách Hợp phái người tới kêu nàng ta, còn kêu người dẫn theo Thượng Hỉ, liền tính nàng ta không cho Bách Hợp mặt mũi này, thì cũng phải nể mặt Thượng Hỉ, thật đúng là không thể không đi. Quách thị nén lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ta vẻ tươi cười thỉnh Thượng Hỉ chờ một lát, để nàng ta về nội điện thay quần áo, vừa vào nội điện, trên gương mặt xinh đẹp của Hiền phi hiện lên thần sắc hung ác, nhấc tay quét hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất!



Trong miệng nàng ta liên tục nguyền rủa, nhưng cũng không dám lớn tiếng, một lúc lâu sau ra hết cơn tức trong lòng khí, mới cảm thấy thư thái rất nhiều, kêu người thay quần áo trang điểm cho mình, đi tới chỗ ở của Bách Hợp.



Đầu này, Hiền phi bước vào cung Hàm Phúc của Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại không có ý định gặp nàng ta, mà ngược lại phái người thỉnh Hiền phi vào chính điện, cũng lấy hương an thần đốt, trong điện yên lặng, mùi đàn hương vốn hẳn rất có thể trấn an lòng người, nhưng lúc này trong lòng Hiền phi lại lo lắng bất an, vừa lo lắng không biết khi nào thì Bách Hợp sẽ ra gặp nàng ta, lại bất an sau khi gặp nàng ta, Bách Hợp hỏi tới chuyện Lương Mộ Bắc thì nàng ta phải nói thế nào. Nàng ta nôn nóng bất an ngồi đợi hồi lâu, bởi vì trong lòng có chuyện, đàn hương tĩnh tâm ninh thần kia cũng không thể làm cho nàng ta bình tĩnh lại.



Ban đầu vốn Hiền phi còn căng thẳng lo lắng, trong lòng suy nghĩ rất nhiều câu trả lời khác nhau, để lúc gặp Bách Hợp cũng biết phải nói thế nào, nhưng cuối cùng hai canh giờ trôi qua, nàng ta ngồi đợi lâu như vậy, Bách Hợp lại căn bản không xuất hiện! Nàng ta thúc giục người cung Hàm Phúc đi hỏi thăm mấy lần, lần nào câu trả lời của những người này đều giống hệt nhau, Quý phi nương nương có chuyện bận rộn, thỉnh nàng ta chờ một lát.



Từ sau ngọ thiện, mắt thấy chờ đến mặt trời cũng ngã về Tây, Bách Hợp lại vẫn không thấy bóng dáng, Hiền phi ngồi khô nửa ngày, giận đến trong lòng phát run, khẩn trương ngay từ đầu biến thành lửa giận sau khi bị người khác đùa giỡn sắc mặt, nàng ta trắng xanh lần lượt thay nhau, bàn tay giấu trong ống tay áo dài rộng siết chặt, lại buông ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, trong lòng trực tiếp mắng Bách Hợp cẩu huyết phun đầu.



“Nương nương, ngài thật sự không gặp Hiền phi sao?” Trong nội điện cung Hàm Phúc, Bách Hợp nằm trên nhuyễn tháp ngủ trưa một giấc, khi thức dậy nghe Họa Ý nói Hiền phi vẫn còn chờ trong cung Hàm Phúc, không khỏi liền cười lên.