Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1203 : Nhân duyên mợn xác hoàn hồn 25

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



Hơn nữa nếu như trong vòng còn nhiều người, ý của cô gái kia là thêm một người chia sẻ tài nguyên, giống như một đám người bị nhốt trong một không gian bịt kín, càng nhiều người thì oxy sẽ càng mau hết, cô gái kia thứ nhất là cho rằng một khi Bách Hợp ra vòng tròn thì áp lực trong vòng sẽ nhỏ đi, hi vọng có thể kiên trì thêm một lúc. Nếu bên ngoài có gì bất thường thì Bách Hợp ra tiêu diệt một chút để giảm bớt áp lực  trong vòng, nếu như cô có thể thanh trừ sạch sẽ bọn nó thì mọi người rất vui mừng, nếu là không được, thiếu mấy phần uy hiếp, đến lúc đó bọn họ cũng thêm được một chút thời gian đợi được người bên ngoài tiến vào cứu.



Quan trọng nhất là Bách Hợp nghĩ tới những thứ này chuyện nhỏ nhặt kia thì cô gái này cũng nghĩ đến, thức ăn nước uống khan hiếm, thiếu một người thì cô ta  sẽ có thêm một phần để kiên trì thêm được một lúc.



Ở đây ai cũng khong ngốc, Trang Thiên Minh liếc mắt nhìn cô gái này một cái, lại nói Bách Hợp: “Đừng nghe cô ta, ở yên trong vòng này sẽ an toàn hơn, sau khi trời sáng mà chúng ta chưa ra thì người của hiệp hội nhất định sẽ phát hiện không thích hợp, sẽ tiến vào cứu chúng ta, đến lúc đó chúng ta cùng nhau  ra ngoài.”



Trang Thiên Minh vừa nói ra khỏi miệng thì mấy người còn lại trong lòng có chút không vui, thầm mắng ông ta xen vào việc của người khác. Cô gái kia mở miệng nói tiếp: “Như thế thì chưa chắc, chúng ta nhiều người như vậy tiến vào đều chết ở đây, người cứu viện chưa chắc có thể sống sót được. Tống Bách Hợp có bản lĩnh, lại có thể đánh lại bọn chúng, vừa rồi còn đem cái kia, cái kia đả thương đuổi đi, ra ngoài cũng sẽ không có vấn đề gì, ông lo lắng cái gì?” Cô gái kia rất bất mãn hành động Trang Thiên Minh muốn Bách Hợp lưu lại. Cố nén xúc động muốn chửi ầm lên, trong lòng đang âm thầm mắng Trang Thiên Minh là đồ ông già.


Thừa dịp nó nhất thời chạy không thoát, Bách Hợp bước nhanh bước ra vòng tròn, một đạo bùa chú đã sớm chuẩn bị được cô áp ở đầu ngón tay, cô lấy chỉ vẽ phù hơn nữa bùa chú uy lực, con thây khô kia sau khi đụng vào vòng chu sa bị thương nặng lại bị Bách Hợp thi chú, liền hóa thành hôi hắc, rơi ở ngoài.



Ở trong vòng tròn nhẹ nhàng tiêu diệt một cỗ thây khô như vậy, ánh mắt Bách Hợp không có ý tốt rơi xuống trên người cô gái kia.



“Thẩm Xuân.” cô đột nhiên mở miệng, lúc trước Thẩm Xuân bị dọa một trận, còn chưa hoàn hồn, lúc này còn run rẩy, nghe thấy cô gọi tên của mình, trong lúc nhất thời không hiểu gì, mặt lúc trắng lúc xanh  nhìn chằm chằm Bách Hợp, sau một khắc Bách Hợp đã đi tới chỗ hắn.



Nếu như là trước đây  thì Thẩm Xuân sẽ cho rằng Bách Hợp đến gần mình là vì ái mộ mình, nhưng hôm nay lại khác, vừa rồi lúc trước hắn ôm lấy đùi Bách Hợp, lại suýt nữa bị cô ném ra ngoài vòng chu sa. Thẩm Xuân đã không dám lại suy nghĩ như vậy nữa. Lúc này Bách Hợp đi về phía hắn, trong lòng hắn chỉ có sợ hãi, một mặt chỉ có thể bước lùi về sau, một mặt liều mạng liền lắc đầu.



Trên mặt đất cỏ dại bởi vì Thẩm Xuân giẫm lên mà bị gãy nát, lúc này tiếng sàn sạt của cỏ bị giẫm lên vì sợ hãi mà càng phóng đại, Thẩm Xuân rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hắn sợ hãi đến không thốt ra được lời nào, mắt thấy Bách Hợp cách hắn càng ngày càng gần, hắn gắt gao cắn môi đến lúc cảm thấy đau đớn mới cố gắng cưỡng ép mình phải bình tĩnh, môi hắn run run, Thẩm Xuân cố nhịn đau đớn nơi miệng, vừa muốn mở miệng, Bách Hợp đã đi đến bên cạnh hắn, phía sau đã sát vòng chu sa,mấy người bên trong vòng không ai nguyện ý thay hắn nói chuyện, Thẩm Xuân có chút tuyệt vọng kêu lên:



“Bách Hợp, tôi, chúng ta hai… ông nội tôi…”