Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1204 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 26

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Thẩm Xuân hối hận, nếu sớm biết trên đời này tưởng thật có quỷ thì hắn sẽ học đạo thuật, nếu như sớm biết hắn có một ngày sẽ rơi vào tình huống như vậy, đâu cần phải lưu lạc đến mức phải cần dựa vào Bách Hợp cứu mạng, nếu ngày đó không nói với cô vĩnh viễn cũng sẽ không cưới cô.



Nếu không phải ngày đó mình nói thế làm cho Bách Hợp hoàn toàn hết hy vọng với mình,thì Thẩm Xuân tin cho dù mình không cầu xin cô ấy thì cô ấy cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ tính mạng của mình. Quan trọng nhất là, nếu như sớm biết vào đây sẽ gặp nhiều chuyện như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tham gia chuyến đi này, cho rằng lần này ra cửa là được miễn phí ăn uống lại còn được đi du ngoạn, thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đến chỗ này, đáng tiếc lúc này hối hận cũng đã muộn, trong mắt Thẩm Xuân tuyệt vọng, Bách Hợp ‘Xuy’ một tiếng liền bật cười, giơ tay túm lấy ngang hông hắn, trong miệng hắn phát ra kêu thảm thiết, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi đánh cho hắn một bạt tai, lúc bàn tay của cô đánh vào mặt hắn, nóng bừng bỏng rát khiến hắn bình tĩnh rất nhiều.



“Kêu la cái gì?” Theo cái tát cùng với khiển trách của Bách Hợp, Thẩm Xuân kêu thảm một tiếng rồi đột nhiên ngừng lại, Bách Hợp tiến lên một bước dài túm lấy thắt lưng hắn, cánh tay dùng chút lực,thân thể Thẩm Xuân liền bay lên trời, dây lưng của hắn bị Bách Hợp rút ra, cô cầm dây lưng lên, đánh xuống sàn phát ra tiếng ‘Bôpk bộp’ vang dội, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở trên người cô gái đã cản Trang Thiên Minh giữ cô lại đang ngồi trong góc không dám hé răng.



Bách Hợp cho tới bây giờ cũng không phải là một người lấy ơn báo oán, lúc này ánh mắt của cô quá mức trực tiếp.Cô gái kia bị cô nhìn đến da đầu tê dại, rốt cuộc không nhịn được, run giọng hỏi: ” Cô muốn làm gì?”



Đáp lại tiếng của cô ta chính là một tiếng dây thắt lưng đánh xuống đất vang lên, Bách Hợp không nói hai lời trực tiếp đi tới chỗ cô ta, vừa rồi Thẩm Xuân bị cô ép thì mọi người im lặng không lên tiếng, cô gái kia cũng lui đến góc, lúc này cô ta rốt cuộc cũng nếm tới cảm thụ được cảm giác của Thẩm Xuân. Ở nơi âm lãnh như cổ trạch này, Thẩm Xuân một khắc trước còn bị dọa đến sống dở chết dở, toàn thân mồ hôi như mưa, một khắc sau nhìn thấy tình cảnh như thế thì không khỏi sảng khoái cười.



“Lúc trước cô không phải rất hi vọng tôi ra khỏi vòng tròn à. Tiêu diệt những  thứ kia sao?” Bách Hợp ngoắc ngoắc khóe miệng, ôn hòa nói chuyện, nhưng lúc này trong hoàn cảnh như vậy, trong tay cô còn cầm dây lưng.. Cười  như vậy quả thực so với không cười còn muốn làm người ta sợ hãi hơn. Cô gái liều mạng lắc đầu, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, Bách Hợp chộp lấy cô ta một cách nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ cô rất tình nguyện giúp mọi người đấy.”
Bất tri bất giác mọi người đã ở trong tòa nhà cổ này cả một ngày rồi, đèn pin chiếu sáng cả một đêm không biết có phải do ảnh hưởng của âm khí hay không mà đã không còn sáng như trước nữa, xung quanh mơ hồ đã có thể nhìn thấy được tia sáng, nên tiết kiệm điện của mấy cái đèn pin này một chút bằng không sau khi trời tối mà cứu viện không đến, đến lúc đó mọi người cố thủ trong đêm đen còn đáng sợ hơn.



Nhưng lúc muốn tắt đèn pin, mấy người mới phát hiện đêm qua bởi vì quá mức sợ hãi, mọi người ôm nhau thành một khối, lúc này thân thể đều cứng ngắc, căn bản không thể động đậy, động một chút là xương cốt toàn thân như bị ngàn vạn cái kim đâm vào. Mọi người một đêm không ngủ, mặt đều trắng bệch, thần sắc mơ màng, Trang Thiên Minh tóc tai lộn xộn,quần áo nhăn nhúm,dưới mắt thâm quầng,môi trắng bệch, bộ dạng kia đặc biệt đáng sợ:



“Cô Tống, hiện tại…”



“Muốn đi ra ngoài thì chúng ta phải tự nghĩ biện pháp thôi.” Cô hoài nghi trời sáng này là vị ‘Phu nhân’ kia đang giở trò quỷ, cố ý muốn cho bọn hắn hi vọng, bằng không hôm qua trong nhà này âm khí nồng nặc làm cho bốn phía đen kịt, lúc này cho dù bên ngoài thực sự là trời đã sáng, cũng không thể chiếu sáng nơi đây được mới đúng, nhất là sau khi tiến vào viện, âm khí càng thêm nồng nặc.



Đáng tiếc di động đã bị âm khí ảnh hưởng, mở không được, cũng không biết lúc này cụ thể là lúc nào, người bên ngoài kia dù có phát hiện bên trong không thích hợp, muốn vào cứu viện cũng không phải nhất thời là có thể làm được. Bách Hợp từ trong túi lấy ra bánh mì liền cùng nước khoáng ăn, sắc mặt của cô trừ trắng một ít cũng không có khó coi như  bọn người Trang Thiên Minh, dù sao trong cơ thể cô có linh lực, lại tu luyện đạo thuật chính thống, âm khí ảnh hưởng có hạn, tuy nói một đêm không ngủ nhưng chỉ cần điều tức một chút, thoạt nhìn tinh thần vẫn sáng láng như cũ.