Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1205 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 27

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Mèo Ú



Beta: Sakura



“Phía sau còn trận đánh ác liệt cần chiến  đấu, tôi không yêu cầu các người có thể giúp tôi, nhưng các người tốt nhất không được vướng chân tôi, có thể đuổi kịp cước bộ của tôi.” Bách Hợp vừa ăn vừa nói: “Tôi sẽ ở chỗ này thủ cho các người một giờ, các người cố gắng ngủ một chút, để có tinh thần mà đuổi kịp tôi, nếu không ngủ được, tôi có phương pháp giúp các người lâm vào giấc ngủ, ai muốn thì nói với tôi.” Đêm qua tiêu diệt thây khô, linh lực trong cơ thể Bách Hợp cũng đã tiêu gần hết, phía sau còn phải đối mặt với thứ còn lợi hại hơn, còn có một vị Viên tiểu thư nữa, sắp phải đánh một trận ác liệt, nên cô phải nghĩ biện pháp bổ túc linh lực.



Mọi người làm sao có thể ngủ được ở cái nơi dọa người này? Lại nghe Bách Hợp nói phương pháp giúp bọn họ mê man, bọn họ đều là cầu còn không được, chỉ nhìn tình cảnh bi thảm của cô gái đêm qua, lúc này không ai dám đối nghịch với Bách Hợp, ai cũng nhấc tay lên ngay cả Thẩm Xuân cũng nhút nhát giơ lên, Bách Hợp điểm huyệt bọn họ, lại dùng lá bùa khiến cho họ mê man, mệt mỏi một đêm mấy người mới nhắm mắt lại ngủ thật say. Còn cô gái kia đêm qua vì quá sợ hãi ngất đi còn chưa có tỉnh lại, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Bách Hợp quyết định làm cho cô ta mê man luôn, hôm qua thái độ của cô gái này rất đáng ghét, nên Bách Hợp sẽ không dùng lá bùa như đã làm với những người khác, mà nhấc chân dùng sức đạp một cái vào đầu cô ta, bảo đảm lần này cô ta sẽ mê man nếu không có người gọi sẽ không tỉnh, làm xong hết tất cả cô mới đứng dậy.



Vòng tròn chu sa trải qua một đêm đã mờ đi rất nhiều, ngũ lôi chú trấn thủ trận pháp đã bắt đầu biến đen, cô một lần nữa đổi lá bùa rồi lấy chu sa ra vẽ lại lần nữa, xong xuôi mới bắt đầu luyện Tinh thần luyện thể thuật.



Làm  xong một bộ luyện thể thuật thì linh lực đã tiêu hao trong cơ thể đã được bổ sung đầy đủ, khi Bách Hợp mở mắt ra, màu sắc chu sa ở bốn phía lại lần nữa mờ đi, mấy lá bùa cũng biến thành màu đen, mấy người đang ngủ mê man theo bản năng dựa vào cùng một chỗ còn chưa có tỉnh lại, Bách Hợp lần này không định bổ sung lại vòng chu sa nữa, mà gọi đám người Trang Thiên Minh dậy: “Đi thôi.”
“Đồ con đĩ này, mày…” cô gái kia lúc trước sợ đến không nói nên lời, lúc này mở miệng chửi người lại vô cùng lưu loát, Bách Hợp nắm tay lại nói: “Cô có tin không, cô còn nói thêm một tiếng nữa, không cần tôi giết cô, tôi để lại đây, chờ lúc chúng tôi quay lại, cô ngay cả xương cũng không còn hay không?”



Trong tòa nhà này có nhiều thây khô như vậy, mỗi tên cắn một cái thì đã đủ, cô gái kia nghĩ đến chuyện ngày hôm qua thì rất tức giận nhưng nghe thấy Bách Hợp uy hiếp, mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng sợ hãi vẫn chiếm thượng phong, bản năng liền ngậm miệng lại.



Mọi người thu thập một chút, sắc trời liền mờ mịt, mọi người đều nhìn thấy cách đó không xa có một hành lang gấp khúc,chắc là nối đến hậu viện của tòa nhà này, hành lang kia ẩn hiện trong sương mù dày đặc, nhìn không rõ lắm, nhìn như một cái động không đáy, mọi người không dám đi qua nhưng lại không thể không kiên trì đi qua.



Lúc này nhìn lại, mọi người mới phát hiện thấy trên hành lang có rất nhiều tấm ván đã mục nát đứt gãy,cỏ dại mem theo nơi đứt gãy từ dưới đất chui lên, lúc mọi người đến gần làm cho ngọn cỏ lắc lư, vang lên tiếng sàn sạt. Cột nhà bốn phía mốc meo, mọc ra không ít nấm mộc nhĩ, trong tòa nhà này mang vẻ  hoang tàn.



Sau khi biết có thứ rất đáng sợ ở trong đó, mấy người đều vô thức đều phóng nhẹ bước chân, thế nhưng gỗ trên hành lang do đã nhiều năm, nên mỗi bước chân mọi người đi đều phát ra tiếng kẽo kẹt, mọi người đều nơm nớp lo sợ, nhưng vô luận cẩn thận như thế nào, có người theo sau Bách Hợp, đột nhiên truyền tới tiếng ‘Răng rắc’ của gỗ gãy, một người đàn ông phát ra tiếng thét chói tai, trong cổ trạch yên tĩnh dị thường,  bên tai mỗi người đều là tiếng thở dốc của chính mình, lúc người đàn ông kia hét lên trừ Bách Hợp ra thì mấy người kia đều giật mình, lúc quay đầu lại nhìn, một người đàn ông đi ở giữa có lẽ giẫm phải một đoạn gỗ mục, do không chịu được sức nặng của hắn nên bị gãy lìa, hắn bị lọt xuống, một nửa người của hắn bị kẹt ở trong tấm ván.