Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1206 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 28

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Xuyên qua tấm ván gãy có thể nhìn thấy người đàn ông kia sợ đến xanh  mặt đang không ngừng run rẩy. Phía dưới cỏ dại bị hắn giẫm nát, chắc trong bụi cỏ có  cái gì đó, lúc này ‘Tê tê’ kêu ầm lên,người đàn ông kia tựa như phát điên liều mạng muốn bò lên, nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, toàn thân mất đi khí lực, thế cho nên tay ở trên tấm ván gỗ cào mấy cái, vẫn không thể bò lên được.



Người hắn run lên, mỗi lần chân hắn run rẩy, liền đụng phải mấy tấm gỗ xung quanh xung quanh làm chúng’Xoát xoát’ rụng xuống.



“Anh kêu cái gì mà kêu?”



Càng tới gần hậu viện của cổ trạch, tâm trạng của mấy người càng trầm trọng, lúc này còn có người đột nhiên mở miệng dọa người khiến mọi người tức giận, mọi người bị dọa đến mức trái tim đập cực nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, người đàn ông khóc đến thê thảm, nước mắt như mưa, cũng không phải hắn muốn hét lên như thế, tại hắn không khống chế được.



Vốn mọi người ai cũng đều khẩn trương, ai nghĩ đến tấm ván dưới chân lại đột nhiên bị gãy, lúc hắn cảm giác mình bị tụt xuống, mặc dù sau khi chạm đất cũng không phải là rất cao, nhưng hắn cũng bị dọa hết hồn. Hắn lau mồ hôi trên trán,liền ‘Ô ô’ khóc: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi muốn về, tôi muốn trở về, cô Tống, cô đưa tôi về đi, tôi cho cô tiền, thù lao lần này tôi cho cô hết, còn cho cô thêm mười vạn, van cô…” Một người đàn ông lại sợ đến nói năng lộn xộn khóc lóc ầm ĩ.



Bách Hợp giơ tay ra túm lấy quần áo, dùng sức kéo hắn lên, hàng động này của cô làm Thẩm Xuân mày nhướng lên., một người đàn ông nặng như thế mà Bách Hợp chỉ cần nhẹ nhàng  nhấc bổng hắn lên, thảo nào hôm qua cô đánh hắn lại đau như vậy.



Người đàn ông kia sau khi được kéo lên thì ngồi bệt xuống đất khóc lóc không đứng lên nổi. Bách Hợp mày nhăn lại: “Trong tòa nhà cổ này ở lâu không tốt, anh còn muốn tiếp tục ngồi đây đến khi nào?”




Gian viện này tổng cộng có ba sân, Bách Hợp một đường đi vào bên trong viện, sắc trời liền dần dần tối. Phía trước dưới mái hiên một loạt đèn lồng màu hồng chậm rãi sáng lên, giấy song cữu trung chiếu ra bóng dáng đến, nên tới vẫn phải tới.



Ở chính giữa tòa nhà, cô không chút do dự hướng trong phòng đi vào, Bách Hợp nhìn xung quanh.



Chính phòng bày biện cũng như  những căn phòng khác, ở giữa phòng để một cái bàn, phía trên là lư hương, ở giữa là ghế bành, hai bên đều để ghế tựa, nhưng làm Bách Hợp chú ý, cũng không phải là màu sắc của những đồ vật này, mà là hai người đang ngồi trên ghế bành, một người mặc sườn xám màu đỏ,bà ta đang cầm một chén trà, da cổ bà ta đen thui nhưng gương mặt lại trắng bệch, khuôn mặt trắng toát đối lập với mái tóc đen nhìn qua rất quỷ dị, Bách Hợp nhìn thấy bà ta nghiêng mặt, lông mày vẽ cứng ngắc dị thường, môi lại không biết dùng thứ gì vẽ, đỏ chót.



Ngồi bên cạnh bà ta là một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, đầu đội mũ quả dưa, tóc thắt bím,bím tóc dài vắt trước ngực, chòm râu dài,vóc người gầy, hai má biến thành màu đen, áo khoác màu đen thêu ngân tuyến, bưng chén trà không hé răng uống, người đàn bà kia cùng hắn thương nghị:



“Lão gia, Bình ca nhi đã không nhỏ tuổi nữa, thiếp thân nhìn vài cô nương, muốn nghị thân, ngài thay thiếp thân suy nghĩ một chút, cô nương nhà ai tốt hơn?”



Người đàn bà kia có đôi tay gầy gò, như chỉ có lớp da và xương, da đen thui phối hợp với sườn xám màu hồng nhìn có vẻ rất kinh sợ. Tuy mặt bà ta bình thường nhưng cổ cùng tay của bà ta lại đen thui.