Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1182 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 04

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


“Tiểu Hợp, mau mở cửa.” Giọng người bên ngoài cửa có chút lo lắng, thấy trong phòng không có động tĩnh, lại tiếp tục gõ hai cái: “Mẹ có chuyện muốn nói với con. Nếu như con và Thẩm Xuyên chia tay thì mẹ có thể đi nói với sư phụ, nếu không, nếu không con không đi cái hiệp hội gì đó.”



Người tới là mẹ của Bách Hợp, buổi chiều bà nghe có người nói đến chuyện Thẩm Xuân và Bách Hợp cãi nhau, biết rõ được ngọn nguồn câu chuyện liền vô cùng tức giận, nhưng tính cách bà hướng nội cho nên sau khi gả vào nhà họ Tống bởi vì không sinh được con trai cho nên trong nhà bà không có chỗ đứng, lúc đó tuy tức giận nhưng dưới cái nhìn bố chồng và chồng, bà không thể không nói gì, liền tới an ủi con gái.



Bách Hợp đã sớm biết người trong viện sẽ đến an ủi mình, nên lúc này nghe thấy  lời của mẹ Tống thì cô chậm rãi thu hồi động tác, bởi vì giá trị võ lực cùng tinh thần lực tăng cao, nên hiện giờ tốc độ tu luyện của cô đã nhanh hơn rất nhiều. Luyện thể thuật mới luyện mười lăm động tác, nhưng trong cơ thể gân mạch đã bắt đầu có thể lưu lại linh lực, cô lau mồ hôi trên đầu một lúc, lúc này mới đi mở cửa ra. Mẹ Tống lo lắng đứng ở ngoài cửa, nhìn bộ dạng cô chảy đầy mồ hôi, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng tinh thần sáng láng, mẹ Tống chỉ cho là cô vừa khóc, không khỏi càng thêm đau lòng:



“Thẩm Xuân hắn… Ôi, quên đi, sau này con theo mẹ đi tìm mẹ nó nói chuyện.”



“Không cần đâu mẹ.” Bách Hợp đưa tay giữ chặt mẹ Tống rồi lắc lắc đầu: “Anh ấy không muốn lấy con, con cũng không muốn gả cho anh ta. Sau này mọi người  không cần nhắc lại chuyện này nữa, mẹ cũng không cần đi tìm sư phụ nói cái gì, miễn cho sau này ba lại nói mẹ.” Hôm nay đại gia đình họp, quyết định đưa Bách Hợp đến hiệp hội, nếu như những người khác đến nói không cần Bách Hợp đi cũng không sao, nhưng nếu để mẹ Tống đi nói, thành công hay không còn chưa thể xác định nhưng nhất định bà sẽ bị cha Tống oán giận.



Chính là bởi vì bà nhát gan, tính cách hướng nội cho nên con gái của bà – Tống Bách Hợp cũng là miệng hồ lô ít nói, đối loại đàn ông như Thẩm Xuân  cô có thể chịu đựng  liền chịu đựng, cũng không lên tiếng oán trách.




“Tiểu Hợp, lần này đám người hiệp hội Đạo giáo yêu cầu chúng ta mười lăm ngày sau đến Nam Dương, vốn định để cho con và tiểu Xuân đi, nhưng bây giờ, tiểu Xuân còn chưa có trở lại, nếu như con không muốn đi, thì Đại thúc công sẽ tìm thêm người khác.” Chuyện giữa Bách Hợp và Thẩm Xuân vỡ lở ra mọi người cũng sớm nghe thấy, đoạn thời gian gần nhất Thẩm Xuân mượn cớ nói là muốn cùng bạn hợp tác làm ăn trốn ở bên ngoài không trở lại, ông nội Thẩm có gọi điện thoại mắng vài lần bắt hắn trở về giải quyết chuyện này. Lúc mới đầu hắn không kiên nhẫn còn tranh luận, lần sau mấy lần lại gọi điện thoại, hắn liền trực tiếp đem điện thoại trong nhà kéo vào danh sách đen, căn bản là không giải quyết được gì.



Cũng chính bởi vì chuyện này, gần đây ông nội Thẩm Xuân không dám gặp người nhà họ Tống. Rõ ràng trước đây quan hệ hai anh em rất tốt, lúc trước ăn cơm mấy ông già nói chuyện phiếm còn bây giờ đều trốn ở trong phòng không chịu đi ra nên tình huống này ông cũng rất bất đắc dĩ.



“Con không có vấn đề gì, con cũng đã nghĩ thông, nếu như Thẩm Xuân không muốn cưới con, con cũng không cần.” Bách Hợp bình tĩnh trả lời, cô không muốn gả cho Thẩm Xuân nên lúc trước mới náo ra chuyện như vậy, nếu không phải là vì trong ba tháng này tất cả thời gian phải dành cho luyện tập, cô căn bản cũng lười cùng Thẩm Xuân náo một tuồng kịch kia, bây giờ thời gian vừa đủ, cô cũng không sợ Thẩm Xuân lại đến quấy rầy cô, chỉ bằng thân thủ hiện giờ của cô, Thẩm Xuân đừng mơ tưởng có thể dễ dàng động thủ với cô như trước.



Còn Thẩm Xuân thích ai không liên quan tới cô, đoạn đường có đồng hành cùng Thẩm Xuân  hay không cô cũng không để ý, cô cũng không phải nguyên chủ, sự tồn tại của Thẩm Xuân không tác động gì đến cô cả.



Mấy ông già đã chuẩn bị tâm lý Bách Hợp sẽ từ chối công việc này, các sư huynh đệ ngại mất mặt không muốn đi, nếu không thì ông đã đi rồi. Tuy nói ông đã lớn tuổi nhưng trong viện có nhiều người phải nuôi, hiệp hội Đạo giáo có tiền nên phần tiền này không thể ném bỏ.