Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1183 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 05

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Hantu



Beta: Sakura



Nhưng không ngờ Bách Hợp vẫn đồng ý muốn đi thì ông Tề có chút ngoài ý muốn nhìn Bách Hợp, ông liếc mắt một cái rồi thở phào nhẹ nhõm: “Con đã muốn đi thì tốt quá rồi, đứa trẻ ngoan, con là một đứa trẻ hiểu chuyện.”



Bách Hợp lắc lắc đầu: “Đại thúc công, con đã nhận lời đi vậy có thể lấy một vài lá bùa hay không.”



“Con lấy lá bùa làm gì?” ông Tề đưa tay vuốt râu, cười nói: “Lần này Đại thúc công sẽ vẽ cho con vài lá bùa phòng thân, hiệp hội Đạo giáo hằng năm tổ chức cúng lễ, hành bái cũng chỉ là tượng trưng một chút, chụp cho người khác nhìn, cho nên con không cần lo lắng.”



“Không phải.” Bách Hợp muốn tự mình vẽ bùa hơn nữa cần số lượng nhiều, trong nhà nguyên chủ kinh tế khó khăn,nguyên chủ trước đây cũng có việc làm nhưng chỗ này là nông thôn nên tiền lương cũng không cao, sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ liền trực tiếp nghỉ việc, mọi người trong nhà thông cảm cômới cãi nhau với Thẩm Xuân nên chưa nói chuyện này, n tuy guyên chủ có tiền nhưng không được bao nhiêu, lá bùa với chu sa cũng không rẻ mà cô muốn vẽ nhiều một ít để phòng thân.


Cha mẹ hai bên đương nhiên không thể đưa hai người Bách Hợp và Thẩm Xuân đến thành phố, chỉ có thể dặn dò đứa nhỏ của mình sớm trở về. Lúc hai  người ngồi lên xe buýt đi đến sân, dọc đường hai người cũng không nói với nhau mấy câu.



Buổi trưa lúc Thẩm Xuân ở sân bay tìm nơi ăn cơm, hắn cho rằng Bách Hợp là người nhà quê, cho rằng cô chưa đi máy bay bao giờ, cố ý ở sân bay không nói với cô chuyện cơm nước. Thứ nhất là hắn muốn trả thù cô chuyện buổi sáng dám cáo trạng hắn, thứ hai là cố tình muốn khiến cô hoảng hốt không biết làm, để cô phải đến cầu hắn trợ giúp, thứ ba chính là Bách Hợp mang một cái túi cũ, giống hệt như đứa nhà quê mới lên thành phố vậy khiến hắn đi cùng cô có chút ngại mất mặt, cho nên hắn tự mình đi ăn cơm, để lại Bách Hợp ở sảnh sân bay.



Nhà họ Tống không giàu có gì, ở sân bay dù khắp nơi đẹp đẽ, lộng lẫy thì đồ ăn cũng không thể nào ngon bằng ở nhà được. Vì vậy sáng sớm mẹ Tống đã dậy chuẩn bị cho Bách Hợp vài hộp đồ ăn lúc này cô liền lấy ra ăn, trong túi cũng có một chai đựng nước nên cô tới chỗ bình nước khoáng lấy nước uống, Bách Hợp đứng dậy nhìn xung quanh, cô mang hành lý đi trước ra chỗ nộp vé máy bay. Bên trong hành lý cô có rất nhiều, mấy thứ này quá mức quan trọng, không thể xảy ra một chút sơ suất nào. Bởi vậy cô cũng không có gửi vận chuyển hành lý, mà ngược lại xách túi lên máy bay. Thẩm Xuân đi thẳng đến lúc Bách Hợp đã lên máy bay mới trở về, hắn nhìn thấy Bách Hợp liền kinh hãi: “Cô vào bằng cách nào?”



Có vé vẫn không thể lên máy bay sao? Hắn thật coi mình là vạn năng, cho dù cô có là đồ ngốc, chưa từng đi máy bay thì sân bay nhiều nhân viên phục vụ như vậy, tùy ý hỏi người nào cũng sẽ biết. Bách Hợp mặc kệ hắn, nhắm mắt lại, trực tiếp nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần.



Lúc máy bay đến Nam Dương đã là hơn sáu giờ chiều, hai giáo hiệp hội tài đại khí thô, sớm đã đặt nhà hàng, đến cả tiếp viên phục vụ cũng có. Chuyến bay này cũng là muốn đến trước ngày tổ chức hiệp hội, mọi người lần lượt lên xe, trừ Bách Hợp và Thẩm Xuân là hai người ngoài, còn có một người mặc tăng y màu xám, mang theo túi hành lí hòa thượng, cùng với một người phụ nữ trung niên mặc Đường trang.



Mọi người liếc mắt rồi gật đầu nhìn nhau cười, Thẩm Xuân thì lại mang kính râm, một bộ lạnh lùng quần áo khác người, không chịu cùng người khác nói chuyện, một đường đều không nói gì. Đến quán cơm đã được an bài sẵn, từng người trước tiên là mang hành lý trở về phòng, Thẩm Xuân cũng không muốn nói chuyện phiếm với Bách Hợp, trực tiếp cầm thẻ phòng liền vào thang máy trở về phòng. Bách Hợp cũng về phòng để tắm rửa, lại luyện hai bộ luyện thể thuật, thẳng đến mười một giờ tối, mới có người gọi tới điện thoại phòng cô, nói là triệu tập cô xuống họp.