Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1186 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 08
Ngày đăng: 04:10 30/04/20
Trong cơ thể Bách Hợp có linh lực, lại có Đạo Đức kinh hộ thể cho nên âm khí không tạo được bất kì ảnh hưởng nào tới cô. Bởi vậy sắc mặt cô vẫn chưa có bất kì biến hóa nào ngoại trừ tóc có chút lay động do bị gió thôi, rõ ràng trong đám người cô là người yên tĩnh nhất.
Không ít người chỉ đứng ở cửa một lát liền bắt đầu giậm chân, hiển nhiên chân bắt đầu cứng lại, phía người hiệp hội còn đang nói: “Thời gian không còn sớm, mọi người đi sớm về sớm, chúng ta sẽ ở bên ngoài chờ.”
Lần này người thủ lĩnh đội – lão Trang, thoạt nhìn đã hơn 60 tuổi, dáng người thẳng tắp như cây giáo, khuôn mặt tuấn tú, tóc đã có một chút hoa râm, ông để râu, hai mắt lấp lánh hữu thần, lúc bước đi còn mang theo gió chắc cũng từng luyện võ. Bách Hợp cảm giác được trên người ông có một chút linh lực, mặc dù cũng không phải là thật lợi hại nhưng còn tốt hơn người khác, thảo nào phía người hiệp hội để ông phụ trách dẫn đầu.
Ông Trang nghe thấy lời của người phụ trách hiệp hội thì dẫn đầu bước chân vào trong ngôi nhà cổ, ‘cạch’ một tiếng, không biết chân ông giẫm phải thứ gì, phát ra tiếng vang dội khiến mọi người hoảng sợ, ông liếc mắt nhìn: “Mọi người nhớ chú ý bước chân, đường ở đây ẩm ướt khó đi, rất dễ trượt chân.”
Ngôi nhà cổ quanh năm bị âm khí ăn mòn, mọc đầy cỏ dại, mặt đất tất cả đều là rêu xanh, rêu xanh vô cùng xốp lại ẩm ướt, nên Trang Thiên Minh vừa giẫm chân xuống mặt phủ đầy rêu xanh thoáng cái liền bị mở bung ra, bắn ra một ít nước bùn nâu.
Mọi người vừa thấy không chuyện gì, đều biết là do mình đa nghi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần lượt tiến vào ngôi nhà cổ. Bách Hợp đứng ở trong đám người, đi cuối cùng. Trang Thiên Minh có vài phần bản lĩnh, Bách Hợp đã nhìn ra, người này bởi vì đã gặp qua nhiều chuyện lớn, kinh nghiệm cũng nhiều, tính cách cũng lão luyện thành thục, hơn nữa trên người ông còn như có như không quấn quít lấy mấy phần linh lực, xem ra dù không phải là cao thủ, nhưng ở trong đám người kia cũng là thật sự có chút bản lĩnh, do ông xung phong đi đầu Bách Hợp liền đi ở phía sau.
Trang Thiên Minh lúc này mới phản ứng kịp, nuốt nước miếng một cái, chiếc cằm đầy râu màu xám trắng như bột phấn vì động tác của ông mà run run. Ông gật gật đầu, nhân lấy chai nước khoáng rồi dung sức mở nắp sau đó nghiêng chai đổ nước ra. Bách Hợp đưa tay ra hứng nước rửa sạch, nói cảm ơn một tiếng, Trang Thiên Minh lại đóng nắp chai nước khoáng lại.
Lần này tiến vào tòa nhà mọi người một người chỉ mang theo năm bình nước khoáng mà chỗ này không biết tốn bao nhiêu thời gian mới đi hết, lại không thể đi vào bằng xe vì sợ sẽ làm hư hại ngôi nhà cổ nhỡ đâu lại chọc Khúc gia tức giận. Bởi vậy nước cùng thức ăn và thuốc là đồ quan trọng phải dùng tiết kiệm. Bách Hợp lấy trong túi ra khăn giấy lau khô tay, nhìn người phụ nữ bị thương vẫn mặc đạo bào ướt nhẹp đang đứng, ở đây quá lạnh nên nên không có người nào nguyện ý đưa đạo bào trên người cho bà ta đúng lúc Bách Hợp đang ngại đạo bào trên người quá dài, vướng víu nên cô cởi đạo bào ra đưa cho bà ta. Thấy cô gái đưa áo cho mình,người phụ nữ kia không ngờ cô lại làm vậy, tức thì có chút không biết làm sao, lại có một chút cảm kích: “Cám ơn cô.”
Bà không có quần để thay, lúc này cởi đạo bào ra rồi đệm vào bên trong quần mình, bên ngoài lại mặc thêm một lớp đạo bào như vậy liền cảm thấy tốt hơn nhiều.
Khi người kia đưa tay qua, Bách Hợp liền thấy được bàn tay mà bà ta bảo bị cái gì đó đâm trúng tay giờ biến thành màu xám trắng, Bách Hợp cau mày, đi qua bắt lấy cổ tay bà: “Bà bị thứ gì cắn?”
Không biết tại sao, lúc bị tay cô đụng tới, cả người bà ta run run lên một cái, giống như là chạm phải thứ gì nóng bỏng tay, bà ta theo bản năng giật tay lại: “Không có gì.” Ngón tay Bách Hợp tinh tế lại ấm áp, nhưng đối với người phụ nữ này lại giống như thứ ăn thịt người, làm cho bàn tay bà ta nóng lên có chút đau đớn: “Chắc bị thứ gì cắn phải, tại hạ tìm một chỗ tạm thời dừng chân, ta tìm cách lấy đồ vật bên trong ra là được.”