Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1187 : Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 09

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Hantu



Beta: Sakura



Bách Hợp đang muốn mở miệng nói chuyện thì người  phụ nữ kia đã lui về trong đám người, Trang Thiên Minh cũng mở miệng: “Được rồi được rồi, cũng không có chuyện gì, chúng ta đi tiếp thôi, bây giờ nhiệm vụ khẩn cấp, cũng đã hoãn lại một thời gian dài như vậy nhưng giờ chúng ta chưa vào được sâu, hôm nay ít nhất chúng ta phải tới đựoc chỗ  này.” Ông đưa tay chỉ vào tấm hình, tấm ảnh này đuợc chụp từ trên cao xuống nhưng chỉ nhìn đựoc đại khái nhưng nó cũng là tấm bản đồ chỉ đường duy nhất.



Trang Thiên Minh chỉ vào chính giữa tấm ảnh, nói cách khác là phía phòng chính. Bách Hợp cau mày, mọi người vừa mới đã trải qua chuyện như v ậy, trong lòng nhất định còn sợ hãi, Thẩm Xuân chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Bách Hợp, phảng phất có một chút không ngờ, trên dưới quan sát cô vài lần:



“Cô khá lắm Tống Bách Hợp, từ lúc nào mà  tôi còn  không biết cô đã có bản lĩnh như vậy? Vậy mà có thể tay không bóp chết một con mãng xà, tôi thực sự là đã xem nhẹ cô rồi.” Hắn mặc một thân đạo bào trông có phần buồn cười, nghiêng đầu: “Nhưng có phải là thật hay không đây? Cô thật may mắn.”



Có Thẩm Xuân xuất hiện, ánh mắt Bách Hợp liền lạnh lẽo, cô thu thập balô của mình rồi nhanh chóng đuổi kịp buớc chân mọi ngưòi.


Người trong nhà không giống người trẻ tuổi rõ ràng quyết đoán như vậy, rõ ràng không có quan hệ huyết thống, nhưng chính là dính cái danh sư huynh đệ, nhà lớn cũng là cùng nhau trông coi, vì món tiền nhỏ mà náo được mặt đỏ tía tai . Thẩm Xuân không cần nghĩ cũng biết, nếu như Bách Hợp không biết tốt xấu đụng vào cánh cửa này, nếu như chỉ hoàn hảo phá khóa thì không sao nhưng nếu làm hỏng luôn cánh cửa này đến lúc đó cô nhất định đền không nổi. Tống gia phải bồi thường nhưng nếu như Tống gia không bồi thường được, nói không chừng ông nội còn có thể yêu cầu hắn giúp Bách Hợp, càng vô cùng có khả năng sẽ khiến hắn phải đem số tiền kia trở thành sính lễ cưới cô.



Nghĩ tới những điều này, Thẩm Xuân không nguyện ý để Bách Hợp đi phá khóa, hắn hổn hển quát xong, trong tay vẫn truyền ra tiếng ‘Đô đô’ tín hiệu bận, hắn nhịn không được nguyền rủa hai tiếng, lại đưa điện thoại di động giơ lên. Nhìn lại, thấy Bách Hợp cũng không có nghe lời của hắn dừng tay, ngược lại đưa tay cầm lấy cửa, dùng lực xé ra, mọi người nghe thấy tiếng  ‘Loảng xoảng đang’ vang lên, kia khóa lâu năm mục nát, dưới linh lực của Bách Hợp, cái khóa đính trên ván cửa liền mở ra. Động tác Bách Hợp nhanh nhẹn, ván cửa một chút cũng không bị hư hại. Thẩm Xuân định mở miệng mắng cô nhưng lời đã đến bên miệng liền đông cứng. Bách Hợp thì lại cười lạnh quay đầu nhìn hắn một cái, giơ tay lên liền đem khóa trong tay nếm đến chỗ nhân viên công tác:



“Phá được rồi.” Cô nói xong mới đưa tay đẩy cửa, cửa để không một thời gian dài, ở đay cũng không có nhân khí lại hấp thụ âm khí, lúc này mặt ngoài gỗ vỡ nát, sờ lên lạnh lẽo mà ẩm ướt, xúc cảm thập phần ghê tởm, Bách Hợp lại như là không cảm giác được sự bất thường, trên tay chỉ hơi dùng sức, ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa liền run rấy bị mở ra.



Một cỗ hương vị mốc meo cùng ẩm ướt cổ quái theo cánh cửa bị đáy ra liền xộc tới. Hình như phát ra từ mùi mục nát hòa với mùi của bùn đất tạo ra, làm cho mũi người ta đều có chút không thoải mái. Tiếng đẩy cửa như là một viên đá rơi vào mặt hồ yên ổn, phá vỡ khung cảnh an bình, bên trong có không ít cỏ khô, theo gió lùa từ động tác mở cửa bắt đầu bất lắc lư, phát ra tiếng vang ‘Sàn sạt’.



Đẩy cửa chính vào, bên trong ước chừng 200-300m2, phía trước còn có một phiến cửa lớn hơn nữa, sau khi đi vào mới xem là tiến vào bên trong tòa nhà cổ, bốn phía tường bò đầy dây leo xanh rì, cao đến hơn đỉnh đầu, đã thấy không rõ màu sắc của bức tường. Mọi người dường như xông vào một thế giới hoàn toàn khác, nhìn bên trong thế giới, do dự không dám đưa bước tiến vào.



Vừa bởi vì ngay từ đầu người chặt đứt khóa với đẩy cửa ra chính là Bách Hợp, bởi vậy dù lúc này Bách Hợp còn nhỏ tuổi nhưng trong lòng mọi người coi cô trở thành người tâm phúc. Trang Thiên Minh nhịn không được nhích lại gần: “Cô nhóc,  lá gan cũng quá lớn, vừa nãy bên ngoài có xà, bên trong này chưa chừng còn có thứ đáng sợ hơn. Tốt nhất cháu nên đi ở giữa, như vậy ổn hơn một chút.” Mặc dù ông cũng chỉ có công phu mèo quào, nhưng dù sao không giống như những người trong sân chỉ có động tác võ thuật đẹp.