Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 149 : Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (4)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


“Lộc Trượng Khách nói không sai, có điều người vốn nên bị trói nằm trên giường của ngươi lại không phải ta mà thôi, ái cơ mà Vương gia mới nạp bị người ta trói mang vào trong phòng ngươi, nên ta thấy thú vị, liền xen vào một hồi.” Bách Hợp đá Phạm Diêu đang sống không bằng chết nằm trên mặt đất một cước, chỉ nghe một tiếng ‘Răng rắc’ nhỏ vang lên, trên mặt Phạm Diêu không nhịn được lộ ra vẻ đau đớn, lúc này nàng mới cười lên hai tiếng: “Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu, vì nghiệp lớn của Minh giáo, ngươi thật đúng là có năng lực ah, giả câm giả điếc nhiều năm, cũng không tiếc tự hủy dung mạo, hy sinh như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không nhịn được đều phải vỗ tay trầm trồ khen ngợi ngươi!”



Bách Hợp vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trên tháp đều thay đổi.



Lúc trước thanh danh của Minh giáo Quang Minh tả hữu sứ là vang dội cỡ nào, hai người đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, võ công càng nổi tiếng hơn, chỉ là sau khi Giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên vừa mới qua đời, trong giang hồ liền không còn nghe nói đến tin tức của Phạm Diêu nữa, có người nói lão ta đã chết rồi, có người nói lão ta đã quy ẩn rồi, cũng có người nói lão ta đã trở về Tây Vực, đủ mọi cách nói, nhưng lại không nghĩ đến lúc này Bách Hợp trông như mới chỉ mười mấy tuổi lại vừa cất tiếng đã liền kêu ra cái tên Phạm Diêu này.



Phải biết, trong giang hồ mặc dù có truyền thuyết về Phạm Diêu, nhưng lúc Phạm Diêu biến mất, Bách Hợp có khả năng còn chưa sinh ra, lúc này mọi người thấy nàng vừa lên tiếng liền nói ra thân phận của Phạm Diêu, đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, gương mặt xinh đẹp của Triệu Mẫn lại càng trầm xuống, nghiêm nghị quát: “Nói bậy! Khổ đại sư là do Vương công Mông Cổ hiến cho Phụ vương, lai lịch người này Phụ vương đã tra rõ ràng đến từng chi tiết, lúc trước chỉ là một đầu đà mải nghệ múa võ ở Tây Vực mà thôi, sao lại có thể là Quang Minh hữu sứ gì chứ?” Phạm Diêu ẩn thân trong phủ Nhữ Dương Vương một lần chính là gần hai mươi năm, Triệu Mẫn có thể nói là lão ta nhìn lớn lên, quan hệ với lão ta cũng vừa là thầy vừa là bạn, một chút lời tâm sự của con gái cũng rất thích nói cho lão ta nghe. Lúc này nghe thấy Bách Hợp vừa mở miệng đã bóc trần thân phận chân thật của Phạm Diêu, điều này đả kích Triệu Mẫn cực kỳ lớn, nên trong chớp mắt liền không chút nghĩ ngợi mà phản bác.



Mặc dù thiên tư nàng ấy thông minh, nhưng lại bởi vì quá mức tin tưởng Phạm Diêu, nên vào lúc này tuy ngoài miệng không chịu tin, nhưng kỳ thật trong lòng cũng không khỏi sinh ra vài phần hoài nghi, chỉ cần vừa nghĩ đến trước đây chính mình tin tưởng và tôn trọng Khổ Đầu Đà cỡ nào, mà bây giờ lão ta lại có khả năng là Quang Minh hữu sứ, cũng mai phục trong Nhữ Dương Vương phủ, thì trong nội tâm liền khó chịu dị thường, sắc mặt cũng trở nên khó coi theo.
Lúc này Triệu Mẫn vừa mở miệng, trong mắt Phạm Diêu liền hiện lên vẻ tuyệt vọng, lão ta ngồi dậy muốn nhào qua Triệu Mẫn, nhưng chỉ vừa khẽ động, cái mái tóc đã khô vàng kia của lão ta lại bị chân Bách Hợp giẫm lên, Phạm Diêu dốc hết khí lực toàn thân muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại té xuống, đầu đụng xuống sàn tháp, một tiếng ‘Bịch’, liền trực tiếp thở hồng hộc.



“Hàn cô nương, ta và ngươi xưa nay không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn đuổi tận giết tuyệt Minh giáo như thế?” Đến thời khắc như vậy, Phạm Diêu thật sự không cam lòng, lão ta mở trừng một đôi mắt đỏ bừng, cố gắng nhìn sang Bách Hợp: “Ta ẩn thân trong Vương phủ trước ngươi rất nhiều năm, ngươi chỉ là vào phủ sau, nhìn tuổi tác ngươi cũng còn khá trẻ, chắc hẳn cũng không phải là một cái đinh được Vương gia chôn trong bóng tối, các việc Minh giáo làm đều là đại sự lợi quốc lợi dân, vì sao ngươi muốn làm như thế?”



Bách Hợp nhìn thấy sự không cam lòng và oán hận trên mặt Phạm Diêu, liền cười khẽ một tiếng: “Chỉ là không ưa các ngươi xem nữ nhân thành vật hy sinh, đại sự quốc gia gì ta mặc kệ, các ngươi là muốn hãm hại Lộc Trượng Khách, theo đó lấy thuốc giải, nếu dùng phương pháp khác thì không sao, nhưng hết lần này đến lần khác lại đánh chủ ý lên người một phụ nhân trong nội trạch, tính mạng của nữ nhân không đáng, nhất là lúc các ngươi hoàn thành đại sự lại càng là muốn giết liền giết, ngươi xem nữ nhân trở thành cái gì? Minh giáo làm việc cực đoan tàn nhẫn như thế, ta tất nhiên cũng muốn cho các ngươi không có một chuyện gì thành công, từ nay về sau chia năm xẻ bảy! Sau này nếu có những người khác có thể lại khởi nghĩa liền thôi, nếu không có, cũng chỉ trách vận số của Nguyên triều chưa tẫn, chỉ trách Minh giáo các ngươi xứng đáng bị một kiếp này.”



Phạm Diêu đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thậm chí nghĩ tới cao thủ thần bí Bách Hợp này có khả năng là lão quái vật nào đó được triều đình mời ra, nhưng duy nhất chỉ chưa từng nghĩ tới nàng ta chỉ là chướng mắt hành vi lợi dụng cơ nhân của Nhữ Dương Vương hãm hại Lộc Trượng Khách của mình mà thôi, trong nháy mắt ngực cuồn cuộn, một ngụm máu suýt nữa phun ra, vốn bản thân lão ta đã bị trọng thương, lúc này tâm tình kích động lại càng làm thương thế nặng thêm, trong thân thể nội lực còn sót lại phân tán khắp nơi, đây chính là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Bách Hợp dùng mũi chân đá vào xương vai hai bên của lão ta, trực tiếp phế đi xương bả vai của lão ta, hủy bỏ võ công của lão ta, tuy nói lúc này đã cứu Phạm Diêu một mạng, nhưng võ công mà chính mình khổ luyện cả đời cứ bị người ta phế đi như vậy, Phạm Diêu cũng không tiếp nhận được.