Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 150 : Ái thiếp của Nhữ Dương Vương (5)

Ngày đăng: 03:58 30/04/20


Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura



Nếu chưa từng tập võ thì thôi, nhưng hết lần này tới lần khác chính mình đã tập võ đến mấy chục năm, hôm nay liền trôi theo dòng nước như vậy, giọng nói Phạm Diêu suy yếu gật đầu, âm lệ nói: “Tốt, tốt, hôm nay Phạm mỗ học nghệ không tinh, gặp phải báo ứng này, chỉ là còn nhiều thời gian, cô nương cũng phải cẩn thận một ít.” Huynh đệ Minh giáo người đông thế mạnh, cho dù hắn chết rồi, thì cũng còn rất nhiều người sẽ lại xuất hiện, giết cũng không hết! Phạm Diêu cố gắng ngồi ngay ngắn, trong miệng bắt đầu niệm: “Đốt thân tàn của ta, thánh hỏa hừng hực. Sống có gì vui, chết có gì khổ? Tâm vì thiện trừ ác, chỉ mong được chết quang minh, vui vẻ sầu bi, đều trở về bụi đất…” Lão ta bắt đầu đọc ra khẩu hiệu nổi tiếng của Minh giáo, sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.



Theo Bách Hợp thấy, Minh giáo cũng không khác các tổ chức tuyên truyền mấy, chủ yếu đều là tẩy não người ta, nhìn ra được rất rõ ràng Phạm Diêu là một trong cái đám đã trúng độc rất sâu đó, lúc này sau khi lão ta niệm xong giáo lí, thậm chí trên mặt đã lộ ra thần sắc thấy chết không sờn.



“Xác thực sẽ có thánh hỏa đốt thân thể tàn bại của ngươi.” Bách Hợp cười một tiếng, đầu kia, nghĩa tử Vương Bảo Bảo của Nhữ Dương Vương đã nhận được lệnh dẫn người bao vây dưới Vạn An tự, bắt đầu hạ lệnh phóng hỏa.



Vạn An tự này có gạch có gỗ, một khi bén lửa thì rất nhanh sẽ cháy sạch, trong lúc Bách Hợp nói chuyện, một cột khói đã bốc lên, Lộc Trượng Khách kêu một tiếng: “Không tốt, Quận chúa là thân thể thiên kim, xin nhanh chóng hạ tháp.”


“…” Bách Hợp không nghĩ tới một câu nói trong lúc vô tình của chính mình lại dẫn tới sự bất mãn của đám người này, kỳ thật nàng cũng không phải cố ý muốn khinh thường đám người Chu Điên, nhưng so với Trương Vô Kỵ, thì bọn họ xác thực cũng không có gì tốt đáng giá để chính mình coi trọng cả, nàng vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì Tiểu Chiêu lại mặc kệ Trương Vô Kỵ, lập tức nhấc chân bước đến, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp nói: “Vị cô nương này trông cực kỳ quen, không biết trước kia đã từng gặp chưa?”



Thấy ánh mắt nàng ấy lộ ra thần sắc kinh diễm như có như không, Bách Hợp trầm mặc xuống, nàng theo bản năng cảm thấy ánh mắt Tiểu Chiêu có chút quái lạ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ ra đó là cái gì, giống như mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng đến cùng là chuyện gì thì nàng lại giống như không nhớ ra được, nàng mỉm cười với Tiểu Chiêu: “Tiểu Chiêu cô nương.”



“Cô nương cũng biết Tiểu Chiêu sao?” Ánh mắt Tiểu Chiêu hiện lên thần sắc vui mừng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Trương Vô Kỵ liền giống như nhớ ra cái gì đó, kéo nàng ấy lại: “Tiểu Chiêu, nguy hiểm.”



“Rốt cuộc ngươi là ai? Thương thế của Phạm hữu sứ có phải do ngươi làm không?” Vi Nhất Tiếu mặc áo xanh, khuôn mặt bình tĩnh, mở miệng hỏi, lúc ánh mắt Bách Hợp rơi xuống người lão ta liền mang đến cho lão ta một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc, giống như bị dã thú cực kỳ nguy hiểm nào đó nhìn chằm chằm vậy, trong lòng lão ta sinh ra mấy phần sát ý, ngay tại lúc định ra tay trước bắt lấy Bách Hợp để tra hỏi, nhưng ai ngờ thân hình vừa mới khẽ động, cánh tay đang duỗi ra của lão ta còn chưa bắt được Bách Hợp, trên mặt còn đang lộ ra nụ cười mừng rỡ, thì Bách Hợp lại đá cho lão ta một cước.



Một cước này, Vi Nhất Tiếu thấy cực chậm, rõ ràng lão ta đã thấy rõ động tác của Bách Hợp, nhưng thân thể lại thật giống như đột nhiên không tránh được vậy, ngực của lão ta bị một lực thật mạnh nên cho một kích, lực đánh mạnh như ngàn cân nện vào trên người mình, cả trái tim đau nhức kịch liệt còn chưa kịp truyền lên não, thì Vi Nhất Tiếu đã không khống chế nổi bay thẳng ra sau, trên đường đập trúng nhiều huynh đệ Minh giáo, hơn nữa ngay cả Giáo chủ Trương Vô Kỵ chạy đến đỡ lão ta cũng bị bức phải lui về phía sau đến cả bảy tám trượng, Trương Vô Kỵ lại càng hô to một tiếng, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, vận khí dưới chân, khó khăn lắm lúc này hai người mới đứng vững được.