Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 228 : Nam nhân dị giới xuyên qua (7)

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Edit: Cố Nhạc Phong



Beta: Sakura



Bách Hợp hơi nghiêng đầu, không nhịn được cười hất tay của người đàn ông trước mặt, một bên lại lấy ra đồ mình đem đến: “Làm cái gì? Anh đáng để tôi làm cái gì?” Cô ngồi xổm trên bụi cỏ, đầu hơi nghiêng lộ ra một bên cần cổ trắng như tuyết, tóc đuôi ngựa đen dài cũng thuận theo lệch sang một bên rơi xuống trước ngực, hơi thở thiếu nữ phả lên mặt, bên tai người đàn ông trẻ tuổi có chút nóng lên. Tuy ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ, nhưng cuối cùng lại yên lặng thu tay về, miệng nhàn nhạt nói: “Bên này rất nguy hiểm, quá nhiều rắn, em mau đi đi, nếu như có thể, mong em gọi điện thoại giúp tôi, tôi sẽ báo đáp em.”



“Tôi cũng không mang theo điện thoại.” Trong khu nghỉ dưỡng có tín hiệu, nhưng trong núi lại không có, Bách Hợp vốn lặng lẽ ra ngoài bắt côn trùng, đương nhiên sẽ không đem theo điện thoại khiến bản thân mình bại lộ. Vì thế lúc này nghe thấy người đàn ông lên tiếng, cô chỉ lắc đầu: “Nhưng mà tôi có thể giúp anh ép độc xà ra ngoài, có lẽ hơi đau một chút, nhưng tôi nghĩ chắc anh có thể nhịn được.” Độc xà tán loạn trong cơ thể hắn, đem tới hậu quả hết sức nghiêm trọng, đặc biệt là kỳ độc (nọc độc) không gì sánh bằng của rắn cạp nong, sau khi tiến vào cơ thể ngoại trừ đau đớn, nó còn khiến cho mỗi bộ phận trong cơ thể trở nên khó chịu, lưỡi cùng cổ họng cũng sẽ bị sưng tấy. Vậy mà anh lại không để lộ ra ngoài một chút dị sắc, hiển nhiên ngoài tố chất cơ thể tốt, anh ta còn có sức chịu đựng hơn người.



Chân mày người đàn ông nhếch lên, nhìn Bách Hợp lấy ra con dao, khóe miệng hắn giật giật, giống như muốn nói gì đó, rồi lại mang bộ dạng như cố nhẫn nhịn. Bách Hợp cắt một hình chữ thập lên miệng vết thương, tùy ý để máu chảy ra, một bên tay thấm chút máu, vẽ phù hình lên chân hắn. Người đàn ông dựa đầu vào thân cây, không nhìn tới động tác của cô, miệng hỏi: “Dao đã khử độc chưa?” Bách Hợp không để ý đến anh ta, vẽ xong ấn chú, máu trên miệng vết thương chảy ra càng nhanh hơn. Chẳng mất bao lâu màu máu dần dần nhạt đi như bình thường. Bách Hợp lấy ra một ít thuốc chống côn trùng rắn chuột mà mình tự chế, thoa lên miệng vết thương của người đàn ông này, lại vẽ ấn chú hỗ trợ khép miệng vết thương giúp hắn, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.


Phong Lệ Dương lúc này chắc vẫn còn đang ngủ, hôm qua Bách Hợp đã lấy thẻ quẹt cửa phòng của Phong Lệ Dương, lúc này nhẹ nhàng quẹt thẻ lên cửa, duỗi tay mở cửa phòng. Cô phải thừa dịp cho Phong Lệ Dương ăn trùng tử trước bữa ăn sáng, tối qua vừa mới vẽ bùa, hôm nay cũng không cần vẽ nữa, vì thế cô cũng không đem theo chu sa. Bách Hợp bật đèn lên, người trong phòng đang ngồi xếp bằng trên giường lúc này lập tức ngây dại, hiển nhiên không ngờ tới tình huống như vậy, lông mày hắn nhếch lên, Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.



Bùa mới vẽ đêm qua, hôm nay lại không cảm nhận được khí tức, kẻ ngồi trên giường gương mặt có chút tái nhợt lúc này đang bất mãn nhìn chằm chằm cô.



“Phong Lệ Dương, đêm qua anh không ngủ?” Chân tay Bách Hợp lúc này có chút lạnh lẽo, cô từ trong kịch tình biết được tính tình của người trước mặt này có bao nhiêu tàn nhẫn, lúc làm việc có bao nhiêu lạnh bạc, mặc dù lần này chỉ là một hồi nhiệm vụ, giữa cô và Phong Lệ Dương cũng không có quan hệ gì, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải loại người vô tình, chung sống lâu như vậy, người tâm tính đơn thuần như trẻ nhỏ, lại nghe lời mặc cô dày vò kia, vậy mà cứ như thế biến mất rồi.



Giọng nói của Bách Hợp lúc này có chút run rẩy, trong mắt lộ ra sắc lạnh, cô mạnh mẽ ép bản thân tỉnh táo lại, công sức cả một đêm, tên Phong Lệ Dương này vậy mà lại tới rồi. Bởi vì bản thân Phong Lệ Dương ngốc nghếch, lại không có ký ức, vì thế hắn có khả năng cũng không biết nguyên chủ là kẻ ngốc, nhưng đồng dạng cũng có khả năng bởi vì hắn quá tự tin vào thực lực của mình, cho nên dù biết Phong Lệ Dương vốn ngốc, nhưng hắn cũng coi thường giả làm kẻ ngốc, vì thế lúc này tiếng nói của Bách Hợp vừa dứt, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Bách Hợp một cái: “Không cần ngủ.”



Vẻ mặt hắn băng lãnh, giữa hai hàng lông mày mang theo mấy phần ngạo nghễ cùng lạnh nhạt, vừa nhìn liền biết hắn không giống với Phong Lệ Dương nguyên bản vốn thành thật lại có chút ngây ngô.