Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 229 : Nam nhân dị giới xuyên qua (8)
Ngày đăng: 03:59 30/04/20
“Sao lại không ngủ? Không phải em đã nói là buổi tối phải đi ngủ sao?” Trong lòng Bách Hợp lúc này nổi lên một cỗ tức giận không tên, sắc mặt hết sức khó coi, cô biết bản lĩnh của người đàn ông trước mặt này, tuy lúc này mới tiến vào cơ thể của Phong Lệ Dương, mười phần bản lĩnh có khả năng dùng được tối đa năm phần, nhưng dựa vào cô mới luyện võ công hơn nửa năm, cũng không chắc sẽ là đối thủ của kẻ tu tiên.
“Ta muốn ngủ hay không, liên quan gì đến ngươi?” Phong Lệ Dương vốn là tu tiên giả của một đại lục khác, hắn nguyên bản là ma tu, luyện được một loại công pháp, chuyên môn hút công lực của người khác để mình sử dụng, chỉ là hắn còn chưa kịp phát huy môn kỳ công này, liền bị một tên nhân sĩ chính đạo nhìn thấy tiêu diệt, nhưng trời không diệt hắn, ông trời đã cho hắn một cơ hội, để hắn lại một lần nữa có thể đoạt xá trọng sinh, điều này khiến cho lòng hắn sinh ra vô vàn xúc động. Đặc biệt là thế giới kỳ lạ này, lúc linh hồn hắn ổn định ở nơi này, cũng không phát hiện ra kẻ tu tiên khác tồn tại, việc này không thể nghi ngờ khiến Phong Lệ Dương càng có chút hưng phấn, thề thốt muốn đại triển quyền cước thật tốt tại thế giới này.
Mặc dù thế giới này không có tu tiên giả, nhưng thế giới này có đàn bà, công pháp kia có một điểm cực hay, chính là có thể thải âm bổ dương, trong đó có một thiên thải bổ đại pháp, chỉ cần lấy thân thể đàn bà làm mối dẫn, đem ma công bản thân luyện tập lọc một lần qua thân thể đàn bà, hai người lại song tu, kể từ đó cơ thể phụ nữ coi như tương đương với ấm lô, pháp lực của hắn có thể tăng lên gấp bội, nhưng cứ như vậy thương tổn phụ nữ tự nhiên không nhỏ. Lối tắt này Phong Lệ Dương ở tiền thế trước lúc chết mới phát hiện ra, quả thực an toàn hơn với việc hút đi công lực của người ta nhiều, giờ đây hắn sau khi sống lại, mở mắt ra, liếc mắt liền thấy Bách Hợp. Trong lòng có chút bất mãn với thái độ của cô, ngay lập tức liền quyết định để cô làm đàn bà đầu tiên, trở thành một trong số đỉnh lô của mình.
Bởi vì đời trước chết thảm, nên Phong Lệ Dương phát thệ muốn đời này sống vui sướng tùy ý, tuyệt không để cho người khác lại có cơ hội ức hiếp mình, hắn muốn giẫm lên đỉnh đầu của thế nhân, trở thành chúa tể của thế giới, để cho người người chỉ có thể nằm rạp dưới chân hắn.
Bách Hợp nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của hắn, tay nắm trùng tử hơi giật giật, thấy vẻ âm tàn chợt lóe trong mắt của Phong Lệ Dương. Người này chuẩn tắc hành sự (quy tắc làm việc) không giống như người chính phái, trong mắt mang theo mấy phần tà khí, đáng tiếc loại người này rõ ràng không phải người tốt, trong xã hội hiện đại lại bị thổi phồng thành người dị loại, trái lại dẫn đến rất nhiều phụ nữ đối với hắn người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Trong mắt Bách Hợp thoáng qua một tia sát ý, võ công của cô lúc này cũng không luyện được bao lâu, nhưng loại người như Phong Lệ Dương này thật sự không thể lưu lại, nếu lưu lại có khả năng cũng chỉ là tai hoạ về sau mà thôi. Nếu như lúc này không nhân cơ hội trừ bỏ hắn, về sau đợi đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, bản thân chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Bách Hợp còn chưa kịp nói gì, một chuỗi tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn. Một tốp đàn ông quần áo thoải mái đi về phía nhà ăn bên này, người đi đầu mặc áo sơ mi dài tay tơ tằm màu trắng bạc, thân dưới là quần dài nhàn nhã màu xám, khí thế hiên ngang. Một đám học sinh nhìn thấy người như vậy xuất hiện, hiển nhiên không dám thở mạnh, trái lại Nguyên Nhã Lan vừa mới không nói câu nào có chút kinh ngạc đứng dậy: “Anh, anh tới lúc nào vậy?”
Đám người nghe thấy cách xưng hô của Nguyên Nhã Lan, ánh mắt của rất nhiều người không khỏi sáng lên, đến ngay cả cô giáo Hoàng vừa mới ngồi không có lên tiếng lúc này cũng cuống quýt đứng dậy. Người trong lớp ai cũng biết Nguyên Nhã Lan xuất thân từ nhà họ Nguyên, trong nhà có một người anh trai đang ở trong bộ đội, sau này chuẩn bị tiếp quản thế lực Nguyên gia. Nguyên Lâm Hữu, lão đại trong miệng đám con ông cháu cha ở thủ đô đã mấy năm không người nhắc tới, không nghĩ tới lúc này vậy mà lại được nhìn thấy vị thái tử gia không thường xuất hiện kia của Nguyên gia.
“Nguyên thiếu, chúng em là…” Đứa con gái vừa mới còn đang châm chọc khiêu khích Bách Hợp, lúc này liền giống như biến thành một người khác, gò má xuất hiện vài phần đỏ ửng, đôi môi hơi run run, lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Tụi em, ăn, ăn cơm rồi…”
“Sao em không ăn?” Nguyên Lâm Hữu liếc mắt nhìn em gái, chân mày cau lại, lúc này mới quay sang nhìn Bách Hợp, đêm qua hắn bị người ta dùng động tác kia ôm trở về, vì thế đối với Bách Hợp, trong lòng Nguyên Lâm Hữu thật sự để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc này dù trong lòng có chút không được tự nhiên, nhưng hắn lại không giả bộ như hai người không quen biết, trái lại ho nhẹ hai cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Bách Hợp, bên tai lại có chút đỏ lên.