Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 230 : Nam nhân dị giới xuyên qua (9)

Ngày đăng: 03:59 30/04/20


Edit: Cố Nhạc Phong



Beta: Sakura



“Anh, anh quen Phong Bách Hợp à?” Nguyên Nhã Lan bĩu môi, thấy Nguyên Lâm Hữu đi tới bên này đến một câu cũng không nói với mình, trái lại câu đầu tiên lại nói với Bách Hợp, khiến cho cô ta mất hết mặt mũi, vẻ mặt không khỏi sụp xuống: “Anh quen biết cô ta từ lúc nào?”



Nghe thấy câu này của Nguyên Nhã Lan, Nguyên Lâm Hữu mới phát hiện ra đêm qua bản thân mình báo tên, nhưng dường như Bách Hợp cũng không có nói tên của cô cho mình, bị một cô gái dùng tư thế kia ôm trở về, lại còn không hỏi thăm được tên của cô, hai tai của Nguyên Lâm Hữu thật vất vả mới nguội đi giờ lại có chút nóng lên, nhưng trong mắt mọi người vẻ mặt của anh thoạt nhìn lại càng có chút nghiêm túc. Anh thản nhiên liếc mắt nhìn em gái mình, hiển nhiên phát hiện ra mối quan hệ kì quái giữa đám học sinh với Bách Hợp. Dù sao cũng có thể coi như là ân nhân cứu mình một mạng, vì thế Nguyên Lâm Hữu gật đầu với Bách Hợp:



“Cho phép tôi được vinh hạnh mời em bữa cơm.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nói xong câu này, lại không biết câu nói này rơi vào tai đám người Nguyên Nhã Lan là loại tư vị gì, đứa con gái vừa mới nói với Nguyên Lâm Hữu thoáng cái liền sợ ngây người, sau khi hồi hồn không nhịn được lớn tiếng nói: “Nguyên thiếu, nó, nó là một đứa nhặt rác, anh trai nó là thằng ngu đó.”



Bạn học trong lớp không ai lên tiếng, có người trong lòng không khỏi âm thầm cân nhắc, không biết Bách Hợp lúc nào lại quen biết được Nguyên Lâm Hữu. Đến ngay cả ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm cũng lóe lên, vốn định mở miệng nói giúp đứa con gái vừa mới nói chuyện ban nãy, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, miệng cô giáo Hoàng giật giật, trên mặt lộ ra ý cười lại không nói gì.




“Sao vậy?” Nguyên Lâm Hữu cũng đi vào theo, vốn dĩ lúc Bách Hợp mở cửa hắn định cáo từ rời đi, nhưng vừa vặn thấy được vẻ mặt có chút không thích hợp của Bách Hợp, vì vậy hắn liền lưu lại. Lúc này tiến vào căn phòng hiển nhiên cũng phát hiện ra không thấy Phong Lệ Dương trong phòng khách sạn, cùng với giường chiếu hỗn loạn. Anh cũng không còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, bởi vì sống trong quân đội, sinh hoạt cũng không phải  xa hoa trụy lạc, nhưng anh tốt xấu gì cũng xuất thân từ nhà họ Nguyên, đối với một ít chuyện cũng không hề xa lạ, lúc này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.



Nếu như trước mặt là người khác thì cũng thôi, nhưng rõ ràng người đó lại là Bách Hợp, cô gái này từng cứu mạng anh, cũng không phải người ngoài, càng quan trọng hơn là, cô còn từng rất thân mật ôm ấp anh, Nguyên Lâm Hữu nghĩ tới đây, hai tai không khỏi lại nóng lên, liền vội vàng quay mặt đi, lúc này mới nói:



“Chắc hẳn chưa đi xa được, tôi tìm người đến xem thử, nếu như thực sự không tìm được, cầm quần áo của anh trai em, tôi mượn hai con quân khuyển tới.”



Quân khuyển trong quân đội cũng không dễ mượn giống như trong tưởng tượng của người bình thường, nhưng hắn hiện tại lại hời hợt nói ra, Bách Hợp biết anh cũng không phải đang nói đùa, nhưng lúc này trong lòng cô mơ hồ đã đoán ra, vì thế lắc đầu với Nguyên Lâm Hữu, một mặt lấy ra tấm thẻ mở cửa phòng trong tủ đầu giường, một mặt lại chạy lướt qua Nguyên Lâm Hữu sang phòng bên cạnh. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Nguyên Lâm Hữu chỉ đành đi theo sau cô. Ai liệu được lúc Bách Hợp mở cửa phòng bên cạnh, lại nghe thấy tiếng kêu thống khổ của cô gái, sắc mặt cô còn chưa kịp tái nhợt, Nguyên Lâm Hữu khi nãy vẫn còn tỉnh táo, lúc này sắc mặt bỗng nhiên đại biến, che mắt đẩy cô ra ngoài cửa, vội vàng nói: “Đừng vào.” Một bên lại nhanh chóng vào phòng đóng cửa lại.



Từ biểu hiện của Nguyên Lâm Hữu, Bách Hợp liền đoán được cô gái trong phòng chắc hẳn là Nguyên Nhã Lan, dù sao thì trong kịch tình Nguyên Nhã Lan cũng là người đàn bà đầu tiên của Phong Lệ Dương. Toàn thân cô vô lực dựa vào cánh cửa, cánh cửa lạnh như băng dán sát vào gương mặt cô, khiến cho lòng cô từ từ bình tĩnh lại. Bởi vì khách sạn cách âm quá tốt, nên cô không nghe rõ được động tĩnh bên trong, nhưng tên Phong Lệ Dương này đích thực là kẻ có bản lĩnh, buổi sáng cơ thể Phong Lệ Dương vừa mới được mình vẽ bùa chú, cho ăn cổ trùng, buổi chiều hắn liền có bản lĩnh xuất hiện. Bách Hợp trong lúc nhất thời cảm thấy có chút luống cuống chân tay, cô vốn dĩ còn cho rằng sự việc có khả năng cũng không nghiêm trọng như mình tưởng tượng, hiện tại xem ra quả nhiên là cô quá xem nhẹ kẻ tu tiên kia rồi.