Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 389 : Con gái sợ gả nhầm ác lang (3)

Ngày đăng: 04:01 30/04/20


Edit: Alex Pooh



Beta: Sakura



Căn nhà mà hai người Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn thuê là một căn nhà ở chung cư kiểu cũ, căn nhà khá lớn, giá cả phù hợp nhưng địa điểm lại rất xa. Bách Hợp mang theo đồ đạc lên tầng, còn chưa đi lên trên tầng, từ xa đã nghe thấy tiếng thét lớn truyền ra từ trong căn nhà của mình, tiếng khóc huyên náo chói tai khác lạ của trẻ con khiến đầu cô cũng bắt đầu cảm thấy đau.



Cửa nhà mở rộng, lúc này, một người phụ nữ trung niên vừa ôm con đi đại tiểu tiện ở bên ngoài, nhìn thấy Bách Hợp mới trở về vội vàng nói: “Bách Hợp trở về đúng lúc, trong nhà vệ sinh có người nên không vào được, Đại Dũng lại đau bụng, cô cầm cái xẻng với chổi ra, dọn dẹp chỗ này một chút.”



Một người đàn ông trung niên ngồi trong nhà nghe nói như thế, nhìn thoáng qua, cau mày định đứng lên.



“Ba, ba ngồi xuống đi, không cần phải xen vào, chính cô ta sẽ phải làm.” Bách Hợp nhận ra đây là cha mẹ của nguyên chủ, Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn đã đến giai đoạn bàn đến chuyện kết hôn, hai vợ chồng này tới đây không chỉ vì gả con gái, mà còn vì muốn đưa tiền cho con gái mua nhà ở, may mắn lúc này còn chưa chọn được. Cái này còn phải nhắc đến công bắt bẻ của mẹ Triệu, đã muốn nhà đẹp, lại còn muốn nhà rộng vị trí cũng tốt. Không phải tiền mình trả, mẹ Triệu chỉ chuyên chọn nhà ở điều kiện tốt giá cả cao, chọn cả nữa tháng trời cũng chưa xong, Trịnh Bách Hợp cũng bởi vì đã mệt mỏi lại phải mời cha mẹ đến, còn bị người nhà họ Triệu sai khiến, cuối cùng hoàn toàn kiệt sức.



Người phụ nữ trung niên đang ôm con vừa nghe thấy lời này của Bách Hợp, gương mặt tối lại, đang đi vào phòng lập tức quay đầu lại quát một câu:



“Tấn à, vợ em không chịu giúp cháu trai em dọn dẹp chất thải, là ghét bỏ chúng ta, cảm thấy khó ngửi sao? Cô cầm cuộn giấy ra, tự mình xử lý đi.”



Người phụ nữ trung niên vừa gào lên, vừa nhìn về phía Bách Hợp mấy lần, ba Trịnh vừa đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, im lặng không nói gì.
Cô nói lời vô trách nhiệm như vậy khiến mẹ Triệu tức giận đến mức cả người run rẩy, lại nhìn dáng vẻ không quan tâm của Bách Hợp, mẹ Triệu hận tới mức cắn răng, lại không có cách nào gây khó dễ cho cô.



Lúc trước Triệu Tần có thể dẫm đạp lên mặt mũi Trịnh Bách Hợp, ngoại trừ dựa vào việc Trịnh Bách Hợp yêu vẻ bề ngoài của anh ta, trừ cái này cũng không có ưu thế gì khác. Anh ta còn chưa phải là Tổng giám đốc Triệu khí phách sau này, lúc này bên cạnh anh ta chưa có mỹ nữ vờn quanh, tuy nói sau lưng, anh ta có mối quan hệ ám muội với bao nhiêu người phụ nữ, thế nhưng, trong một đám phụ nữ, chỉ có bề ngoài của Bách Hợp là xứng đôi với anh ta nhất. Bây giờ, nghe Bách Hợp chém đinh chặt sắt nói không kết hôn, Triệu Tấn bắt đầu hoảng sợ, bình tĩnh lại, mắng: “Em nổi điên cái gì?”



Nhớ lại nội dung vở kịch sau khi Trịnh Bách Hợp và Triệu Tấn làm vợ chồng vài năm, nơi anh ta cất tiền cũng dễ đoán. Tính nghi ngờ của người này cực lớn, tính cách cực kì tự ti về sau biến thành cực kì tự đại, anh ta cũng không tin bất kì kẻ nào, trừ mẹ anh ta ra, anh ta luôn luôn đề phòng người bên gối. Mười năm vợ chồng với Trịnh Bách Hợp, Trịnh Bách Hợp chưa bao giờ biết rõ anh ta giấu bao nhiêu tiền, nếu lúc này anh ta đã có tiền trước rồi, nhất định là để ở chỗ mẹ Triệu.



Nghĩ đến đây, Bách Hợp bất giác dừng ánh mắt lại trên người mẹ Triệu, mẹ Triệu thấy cô nhìn mình, cả người sợ run lên, khi phục hồi lại tinh thần chỉ thấy Bách Hợp đi về phía phòng bà. Mẹ Triệu ngẩn ngơ, theo bản năng giơ tay ra muốn kéo cô đi, Bách Hợp quay đầu lại nhìn bà một cái:



“Đưa tiền lương của tôi ra đây, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát xử lý việc mất đồ.”



Ngay từ đầu, khi mẹ Triệu còn định giả ngu, lại thấy Bách Hợp lấy điện thoại từ trong túi ra, Triệu Tấn mới phản ứng đi tới, cuống quít muốn đoạt lấy điện thoại trong tay Bách Hợp:



“Em làm gì đấy? Đều là người một nhà, em định báo cảnh sát bắt mẹ anh sao? Tiền lương đưa em là của em, không được không kết hôn!”



Gương mặt anh ta bình tĩnh, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, phần mềm chat trong thư phòng truyền ra âm thanh ‘Ting ting’. Lúc đó, Bách Hợp cảm thấy Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thật sự là mắt mù rồi, một người đàn ông tầm thường không chịu nổi, lằng nhằng nham hiểm lại hoa tâm, lúc này, cô càng nhìn càng thấy không vừa mắt. Trịnh Bách Hợp trong quá khứ thiệt thòi lớn khi coi anh ta như châu bảo để ở trong lòng. Bách Hợp nghĩ tới tình cảnh khác nhau một trời một vực với lúc ở cùng Lý Duyên Tỷ trong nhiệm vụ, càng nhìn càng thấy Triệu Tấn không hợp mắt.